- Tôi
 yêu Sài Gòn vô cùng vì tôi là người Sài Gòn (sinh ra và lớn lên tại 
đây). Thật khó để biết được ai là người Sài Gòn "gốc" vì người Sài Gòn 
ít để ý đến chuyện nhỏ nhặt này. Sinh ra ở Sài Gòn, lớn lên ở Sài Gòn, 
hay đến sinh sống lâu năm ở Sài Gòn đều là người Sài Gòn hết. Người Sài 
Gòn nói riêng và người miền Nam nói chung thường phóng khoáng, xởi lởi, 
thật thà và có lòng thương người. 
Tôi không sinh ra trước năm 1975 để có thể cảm nhận trực tiếp được Sài Gòn khi ấy ra sao. Đến năm 1987, khi tôi được sáu tuổi, đã có chút hiểu biết về cuộc sống xung quanh, Sài Gòn với tôi là một thành phố yên bình và như chia làm hai nửa. Một nửa với những tòa nhà cao tầng, phố xá sầm uất, đường xá nhộn nhịp người qua lại ở quận 01. Một nửa tựa như làng quê với đồng ruộng, ao rau muống, những rặng dừa nước xanh ngắt ở Thanh Đa, Bình Quới để cho đám trẻ chúng tôi tha hồ bày đủ trò nghịch ngợm của tuổi thơ.
Tôi không sinh ra trước năm 1975 để có thể cảm nhận trực tiếp được Sài Gòn khi ấy ra sao. Đến năm 1987, khi tôi được sáu tuổi, đã có chút hiểu biết về cuộc sống xung quanh, Sài Gòn với tôi là một thành phố yên bình và như chia làm hai nửa. Một nửa với những tòa nhà cao tầng, phố xá sầm uất, đường xá nhộn nhịp người qua lại ở quận 01. Một nửa tựa như làng quê với đồng ruộng, ao rau muống, những rặng dừa nước xanh ngắt ở Thanh Đa, Bình Quới để cho đám trẻ chúng tôi tha hồ bày đủ trò nghịch ngợm của tuổi thơ.
Khi lớn hơn chút nữa, tôi bắt đầu phải làm quen với tên gọi khác của Sài
 Gòn là thành phố Hồ Chí Minh. Dạo ấy đài truyền hình thường phát đi 
phát lại bài hát "Mùa xuân trên thành phố Hồ Chí Minh" của nhạc 
sĩ cộng sản Xuân Hồng. Dụng ý của chính quyền cộng sản là muốn xóa nhòa 
tên gọi Sài Gòn trong tâm tưởng người dân. Thế nhưng chúng đã lầm và 
thất bại thảm hại. Đẩy được chính quyền VNCH ra khỏi Sài Gòn nói riêng 
và miền Nam nói chung nhưng chúng không bao giờ đẩy được tên gọi Sài Gòn
 ra khỏi tâm khảm của người dân. Chúng tôi trừ khi bị ép buộc về mặt văn
 bản hành chính, bằng không mỗi người vẫn dùng tên gọi Sài Gòn sâu lắng 
và trìu mến. Năm 1998 đánh dấu sự kiện quan trọng: kỉ niệm ba trăm năm 
Lễ Thành Hầu Nguyễn Hữu Cảnh khai phá, lập ra vùng đất Sài Gòn-Gia Định.
 Có lẽ vì nhận thấy tên Hồ Chí Minh quá trơ trẽn, lố bịch và chẳng có 
liên hệ gì với lịch sử nên đám lãnh đạo cấp cao đành phải muối mặt mà 
dùng lại tên cũ: kỉ niệm 300 năm Sài Gòn. Một vố chua cay cho bọn chúng!
Sài Gòn nằm trong vòng kìm hãm của cộng sản nhưng người Sài Gòn vẫn giữ 
nguyên phẩm chất của mình: hiền hòa, hiếu khách và lòng nhân ái cao cả. 
Những ngày cắp sách đến trường, chúng tôi luôn được dạy dỗ, nhắc nhở đến
 tinh thần tương thân, tương ái của người Việt Nam. Mỗi khi đài báo kêu 
gọi đóng góp, giúp đỡ đồng bào bị bão lụt, thiên tai là mọi người lại 
hăng hái quyên tiền, gạo, thuốc men, vật dụng sinh hoạt để hỗ trợ cho 
những người đang lâm cảnh màn trời, chiếu đất dù là đồng bằng sông Cửu 
Long, miền Trung hay miền Bắc. Tinh thần anh em một nhà của người Sài 
Gòn là như thế, không phô trương rầm rộ, không khoe khoang ồn ào, mà rất
 chân tình và hào phóng.
Định mệnh sắp đặt, một ngày kia, tôi phải chào từ biệt Sài Gòn để đến 
một đất nước hoàn toàn xa lạ. Hành trang của tôi khi đó có một ngăn nho 
nhỏ để lưu giữ lại những kỉ niệm cùng Sài Gòn, nơi tôi đã gắn bó hơn hai
 mươi năm cuộc đời. Nơi đất khách, quê người, những đêm trường vắng 
lặng, những buổi chiều cuối tuần một mình trong kí túc xá, tôi lại ngồi 
ôm đàn guitar và hát nghêu ngao một mình: "Vừa chiều hôm nao anh với 
tôi đi dạo phố. Hai đứa vòng tay âu yếm như đôi tình nhân. Cười tươi như
 cô gái thơ ngây vui tình xuân. Chúng mình thân quá thân. Phòng trà nghỉ
 chân nghe Thái Thanh ca biệt li. Anh ngước nhìn tôi qua khói hương thơm
 cà phê. Giọt buồn không tên lén qua tâm tư đê mê. Mình thức đêm thật 
khuya. Qua ngày đó tôi nghe người nói anh lên đường xa thật rồi. Tôi 
buồn nhớ, tim đau rạn vỡ ôi thương anh, thương nhất đời..." (1). Đến
 giây phút ấy, tôi mới thật sự hòa nhập được vào ca khúc, vào tâm tư của
 người nhạc sĩ. Tôi đã thấu hiểu hơn rất nhiều vẻ đẹp của âm nhạc miền 
Nam tự do trước năm 1975.
Cuốn theo nhịp sống hối hả, tôi không còn nhiều thời gian để thường 
xuyên theo dõi những thông tin về Sài Gòn trên báo điện tử nữa. Một phần
 cũng vì ngao ngán, chán nản trước những tệ nạn ngày càng nở rộ đang tàn
 phá Sài Gòn quá nhanh chóng. Sài Gòn của tôi không có cảnh cướp đất, 
phá nhà, đánh đập dân chúng; không có những cảnh ngập úng kinh hoàng, 
đường phố lênh láng như sông hồ. Sài Gòn của tôi không phải là nơi khói 
bụi ô nhiễm mù trời, dù có che kín mặt mũi cũng vướng phải đủ thứ bệnh 
hô hấp. Sài Gòn không phải là nơi đầu độc lẫn nhau bằng thực phẩm đã xử 
lí qua bao nhiêu loại hóa chất có nguồn gốc từ Tàu. Sài Gòn của tôi 
không có những tên lãnh đạo sâu dân, mọt nước như Lê Thanh Hải, Tất 
Thành Cang. Sài Gòn của tôi là thành phố thanh lịch, văn minh chứ không 
phải là mảnh đất để cho bọn tội phạm và các loại tệ nạn hoành hoành như 
chốn không người. Sài Gòn của tôi không có bọn chó săn mật vụ, công an 
đàn áp những người yêu nước biểu tình chống giặc Tàu xâm lược. Tôi rất 
buồn và xót xa, thậm chí muốn khóc cho tôi, cho người Sài Gòn và cho 
thành phố Sài Gòn. Không lẽ Sài Gòn lần này đã thật sự hấp hối rồi sao?
May mắn thay, hoa vẫn nở trên đường quê hương! Sài Gòn lâm trọng bệnh 
nhưng không dễ gì chịu đầu hàng, chịu chết. Sài Gòn kiên cường chống trả
 mầm bệnh cộng sản đề chờ ngày phục hồi sức khỏe, lấy lại vóc dáng lộng 
lẫy năm xưa. Cộng sản muốn dùng tà thuyết, bạo lực, tệ nạn để đánh gục 
Sài Gòn ư? Không dễ dàng vậy đâu! Sài Gòn đã âm thầm trả lời bọn chúng. 
Không phải bằng bạo lực hung tàn mà bằng trí tuệ, lòng dũng cảm, tình 
thương yêu. Đây mới là cái tát đau điếng giúp cho bọn cộng sản ngu si 
đang ngủ mê tỉnh giấc. Người dân Sài Gòn đã âm thầm làm những việc tưởng
 chừng như nhỏ bé nhưng lại hết sức cao đẹp để gìn giữ và phục hồi lại 
giá trị nhân bản vốn có của Sài Gòn. Những nhà hảo tâm có điều kiện tài 
chính, những thanh niên tràn đầy nhiệt huyết và sức trẻ, những phụ nữ 
hiền hậu có tài nấu nướng... Tất cả những con người tốt bụng này đã hợp 
sức cùng nhau biến Sài Gòn thành đầu tàu cho cả nước về những sáng kiến,
 tổ chức từ thiện. 
Sài Gòn ngày nay có rất nhiều quán cơm giá rẻ như biếu chỉ 2000 
đồng/phần ăn, những thùng bánh mì, trà đá, gạo miễn phí, thậm chí cả sửa
 xe, cắt tóc miễn phí... (2) nhằm giúp đỡ cho những người sa cơ lỡ vận, 
những mảnh đời bất hạnh đang bị bỏ thí cho chết dần mòn bởi một chính 
quyền luôn suốt ngày vỗ ngực tự xưng ta đây do dân, vì dân nhưng "nói 
như rồng leo, làm như mèo mửa". Người dân Sài Gòn không chỉ đùm bọc, cưu
 mang lẫn nhau mà còn mở rộng vòng tay chia sẻ tình thân ái, nghĩa đồng 
bào đến những người dân từ mọi miền đất nước hội tụ về đây tìm kế sinh 
nhai bởi "đất lành chim đậu". Đúng với bản chất đôn hậu, đơn giản của 
người Sài Gòn, hãy lắng nghe những con người tốt bụng ấy nói gì về việc 
làm của mình:
Chỉ là một việc rất nhỏ để giúp đỡ và chia sẻ với bà con, với những người khó khăn thôi (3).
Nhiều cô chú lao công, ve chai, đánh giày... ghé lấy ăn, và nếu thấy ai 
đó còn ngần ngại thì tụi mình khuyến khích và mời họ. Họ nhận bánh xong 
cứ gật đầu cám ơn tử tế, thấy thương lắm (3).
Quán cơm từ thiện là chính nhưng vì muốn người dân đến ăn vui vẻ, không 
mặc cảm và không có cảm giác mắc nợ nên đã chọn cái giá 2000 đồng/phần 
cơm cho mọi người có tâm lý thoải mái hơn khi đến với quán (4). 
Hẳn là những con người tốt bụng ấy rất vui. Họ vui vì đã làm được điều 
tốt cho người, cho đời. Họ càng vui hơn khi những người nhận ơn nghĩa đã
 biết chung tay cùng họ xây dựng lại một nếp sống văn minh thật sự bắt 
đầu bằng những việc làm, cử chỉ tưởng chừng như giản đơn, nhưng lại là 
xa xỉ trong một xã hội cộng sản xô bồ, bát nháo. Đó chính là sự tự ý 
thức xếp hàng, không chen lấn khi chờ mua phiếu ăn; dọn dẹp sạch sẽ mâm 
bát, chỗ ngồi sau khi ăn xong để nhường chỗ cho người khác đang chờ đợi;
 hay đơn giản chỉ là nhường lại phần ăn cho những người khốn khó hơn. 
Tiếng lành đồn xa, những mô hình này nhanh chóng được các tỉnh thành 
khác trong cả nước đua nhau học tập và phát huy. Chúng đã xuất hiện ở 
khắp ba miền Bắc Trung Nam, ở thủ đô Hà Nội, ở cổ đô Huế, Đà Nẵng, Bình 
Định, Phan Thiết, Nha Trang, Vũng Tàu, Long An, An Giang... Thậm chí ở 
Hà Nội, đã có một phụ nữ tốt bụng sẵn sàng dùng gian nhà trống của mình 
để làm mái ấm đón tết cho những người vô gia cư với cơm thịt và bánh 
chưng (2).
Ôi tự hào biết bao vì thành phố Sài Gòn thân yêu đã phất cao ngọn cờ truyền thống "lá lành đùm lá rách"
 làm gương cho cả nước. Tự hào vô cùng vì Sài Gòn đã ươm lại những hạt 
giống yêu thương đang bắt đầu đâm chồi, nảy lộc cho đời tưởng chừng như 
đã khô héo, chết yểu vì bị thuốc diệt cỏ mang nhãn hiệu Việt cộng và Tàu
 cộng. Bọn giặc thù tưởng rằng có thể chôn vùi được những phong tục, đạo
 lí tốt đẹp của ông cha ta truyền lại từ bao đời. Chúng nghĩ rằng tư 
tưởng Hồ Chí Minh, văn hóa XHCN đã lên ngôi thống trị ư? Cũng như anh 
hùng Nguyễn Trung Trực đã khẳng khái đối đáp lại quân thù "Chừng nào người Tây nhổ hết cỏ nước Nam, chừng đó người Nam mới hết đánh Tây".
 Trừ khi cộng sản diệt hết dân Việt thì ngày đó mới thật sự hủy hoại 
được văn hóa Việt, mới chiếm được nước Việt. Nếu như không, Sài Gòn sẽ 
dẫn đầu và cùng cả nước chống lại Tàu cộng và Việt cộng đến cùng để bảo 
vệ quê hương, xứ sở. Mở đầu bằng hình ảnh cô gái Sài Gòn Trần Ngọc Lan 
Khuê đã kiêu hãnh khẳng định chủ quyền Việt Nam với hai quần đảo Hoàng 
Sa và Trường Sa ngay trên đất Tàu trong cuộc thi Hoa hậu quốc tế 2015:
 “Cả ekip không chút đắn đo quyết định ngay việc phải có bản đồ Việt Nam
 cùng Hoàng Sa- Trường Sa xuất hiện trong đoạn clip. Vì sao phải đắn đo 
khi đó là quê hương, tổ quốc nhỉ. Cám ơn các em, những người trẻ tài 
năng. Vì quê hương, chiến đấu trên mọi mặt trận nào” (5).
Phần kết
Xin được kết thúc bài viết bằng câu nói sau: “Mà ở Sài Gòn không sợ đói cháu à!”
 (6). Đó là lời chia sẻ chân thành của một bà cụ nghèo, một mình nuôi 
cháu ngoại vì con gái bà mất ngay sau khi sinh nở. Hai bà cháu đã chống 
chọi với những khó khăn, khắc nghiệt của cuộc sống để tồn tại bằng vào 
tấm lòng nhân hậu của thành phố Sài Gòn, của người Sài Gòn qua những bữa
 cơm từ thiện miễn phí đầy tình người. Bà ơi! Bà đã nói rất đúng! Ở Sài 
Gòn không thể nào đói được vì thành phố này không nhẫn tâm cho phép để 
người dân nào bị đói. Bà tuy già nhưng vẫn rất sáng suốt để nhận ra sự 
thật này. Bởi vì nếu gọi là thành phố Hồ Chí Minh thì có lẽ giờ này bà 
và cháu ngoại đã trở thành hai bộ xương khô rồi. Tên bán nước cầu vinh 
ấy ngoài việc làm nô lệ cho bọn Nga, Tàu thì làm gì có khả năng chăm lo 
cho cuộc sống người dân. Cái tên của hắn chỉ làm ô uế thành phố một thời
 từng được mệnh danh là "Hòn ngọc Viễn Đông" này. Đám con cháu của hắn 
do thấm nhuần tư tưởng, đạo đức cướp, giết nên chỉ giỏi đày đọa, bần 
cùng hóa người dân.
Thành phố thân yêu của chúng ta đã, đang và sẽ chỉ có một tên gọi duy 
nhất là Sài Gòn. Cái tên đã gắn liền với lịch sử mở mang bờ cõi của cha 
ông ta. Đó cũng là cái tên duy nhất đem lại tự do, no ấm, văn minh và 
hạnh phúc cho người dân. Phải vứt bỏ tên giặc già Hồ Chí Minh! Phải 
giành lại tên cho thành phố Sài Gòn! Phải dẹp tan quân bán nước Việt 
cộng và bọn xâm lược Tàu cộng để cứu nguy cho tổ quốc! Lúc ấy, chúng ta 
sẽ có thể tự hào nói với nhau rằng: "Dù ở Sài Gòn hay bất kì nơi đâu trên mảnh đất Việt Nam này, không một ai có thể bị đói".
 Đồng bào Việt Nam hãy cùng nhau đoàn kết một lòng để ngày đó mau đến 
sớm hơn. Sài Gòn ơi! Việt Nam ơi! Từ muôn trùng xa cách, lòng tôi luôn 
vang vọng những lời thiết tha...
Ngày 05/03/2016
_______________________________________
Chú thích:
(1) Ca khúc "Giọt buồn không tên" - Tác giả: Tô Giang
 

 
No comments:
Post a Comment