Friday, May 3, 2024

Ngày tháng buồn . . Vượt biển tìm bến bờ tự do.


 1954 - 1975 nhac của Pham-Duy, ca sĩ  Elvis Phuong trình bày .

                                                            1954 - 1975

Một ngày năm bốn, cha bỏ quê xa
Chốn đã chôn nhau, cắt rốn bao nhiêu đời
Một ngày năm bốn, cha bỏ phương trời
Một miền Bắc âm u, mưa phùn rơi
Một ngày năm bốn, cha bỏ Sơn Tây
Dắt díu con thơ, vô sống nơi Biên Hòa
Dù là xa đó, cũng là nước nhà
Và miền nắng soi vui gia đình ta

Một ngày bảy lăm, con bỏ nước ra đi
Hai mươi năm là hai lần ta biệt xứ
Giờ cha lưu đày, ở ngay trên đất ta
Mà giờ con lưu đày, ở đây nơi xứ lạ
Một ngày năm bốn, cha lìa quê hương
Lánh Bắc vô Nam, cha muốn xa bạo cường
Một ngày bảy lăm, đứng ở cuối đường
Loài quỷ dữ xua con ra đại dương


Một ngày năm bốn, xa mộ ông cha
Với lũy tre xanh, khóm chuối bên sau nhà
Một ngày năm bốn, cha phải chia lìa
Một mảnh đất, nóc gia cha làm ra
Một ngày năm bốn, ôi Thành Đô ơi
Tiễn bước cha đi, vẫn giữ tên muôn đời
Hà Nội yêu quý không thể ngăn người
Vì người đã ra đi theo Tự Do

Một ngày bảy lăm, con bỏ hết giang sơn
Hai mươi năm tình, yêu người yêu cuộc sống
Giờ nơi nước mình, niềm đau thay nỗi vui
Sài-gòn đã chết rồi, phải mang tên xác người
Một ngày dĩ vãng, ôi gần hay xa
Đất nước hai phen chứng kiến bao chia lìa
Đời của cha con, hai lần vẫy chào
Chào từ giã quê hương trong hận đau

Đời hai lần ta bỏ quê bỏ nước
Phải nuôi ngày mai về ôm Tổ Quốc. 
 
 
Tác giả: Phạm Duy
  
                                                    ***               Ngày tháng buồn  Vượt biển tìm bến bờ tự do...
 

Vì sao bỏ nước ra đi.
Vì sao quyết định thắng thua cuộc đời
Ra đi chẳng hẹn ngày về.
Lênh đênh biển sóng thác sinh do trời.
Trời cao biển rộng mênh mông.
Ngày dài vô tận đêm về hiểm nguy.
Xa xa ánh sáng lập lòe.
Đường đi không lối hướng nào đến nơi
Lòng thầm khấn nguyện trời cao.
Từ bi thương xót phận người mỏng manh.
Mười ngày rồi đến hai tuần.
Thức ăn nước uống không còn cái chi.
Phơi thây giữa nắng thiêu người.
Từng người ngã gục xác chồng lênh nhau.
Thuyền thì chết máy lênh đênh .
Mặc cho sóng vỗ trôi theo thủy triều.
Tưởng rằng hy vọng thành mây.
Ơn phật Ơn Chúa phút giây cuối cùng.
Con tàu nhân tính tình người.
Bao nhiêu sinh mạng hồi sinh đổi đời.
Tự do sinh mạng đổi về.
Palawan kỷ niệm cả đời tri ân.
Tri ân với đấng toàn năng.
Tri ân hội hiệp vớt người biển đông.
Tri ân bao tấm lòng vàng.
Tri ân đất nước đệ nhì quê hương.
Giờ thì phú quý sang giàu.
Con đàn cháu đống an nhiên cả đời.
Sống sao đừng phụ lòng trời.
Lời thề ngày đó xin đừng vội quên...!
 
Nicolas Nguyễn
 
 Hoài niệm fb




                            ***

                                   Xin Đời Một Nụ Cười

 
 


Tôi bước đi, khi Sài Gòn trong cơn hấp hối.
Ôi! Sài Gòn chờ đợi thở hơi cuối cùng.

Tôi bước đi Tân Sơn Nhất lửa khói ngập trời,
khu thương xá cửa khép cuộc đời,
những con tầu ngơ ngác ra khơi.
Tôi bước đi, qua đường rừng chông gai, tăm tối.
Như cuộc đời ở lại từ khi mất người.
Tôi bước đi, như con rết lê lết cuộc đời,
như thân bướm đôi cánh rã rời,
lấy u sầu che dấu tả tơi.

Tự do ơi tự do! tôi trả bằng nước mắt
Tự do hỡi tự do! anh trao bằng máu xương
Tự do ôi tự do! Em đổi bằng thân xác.
Vì hai chữ tự do! Ta mang đời lưu vong.
 
Tôi nép thân trên mảnh thuyền mong manh sương gió.
Như một người tìm đường về nơi đáy mồ.
Tôi bước đi vì không muốn làm kẻ tội đồ,
vì tôi muốn lại kiếp con người,
muốn cuộc đời còn có những nụ cười.

Tự do ơi tự do! tôi trả bằng nước mắt
Tự do hỡi tự do! anh trao bằng máu xương
Tự do ôi tự do! Em đổi bằng thân xác.
Vì hai chữ tự do! Ta mang đời lưu vong.


Vì hai chữ tự do! Ta mang đời lưu vong.
 
 [Lời  Nam Lộc]
 
Phuongnam Đ (sưu tầm)

No comments:

Post a Comment