Mỗi
 khi tháng Tư về... lòng tôi lại dâng lên một nỗi buồn khôn tả. Ngồi ôn 
lại từng trang sử, nghe nỗi đau chạy dài trong huyết quản làm tim thổn 
thức. Chỉ còn ít ngày nữa sẽ bước vào mùa Tháng Tư Đen. 39 năm hơn nửa 
đời người, có nhiều cái dường như không còn tồn tại trong miền ký ức, 
nhưng có một nỗi đau cho dù muốn quên cũng không thể nào. Nỗi đau ấy quá
 lớn, lớn đến độ tưởng chừng như không còn nỗi đau nào lớn hơn. Chiến 
tranh đã kết thúc, một kết thúc đau thương oan nghiệt đè nặng trên Quê 
Hương để bắt đầu cho một cuộc chiến mới, tàn khốc hơn, ác liệt hơn.
   Đêm đã khuya… nhiệt độ ngoài trời xuống thật thấp. Khoác vội chiếc áo 
choàng bước ra bên ngoài để tìm chút cái lạnh se của một ngày cuối đông.
 Bầu trời đêm nay thật trống vắng, xa xa… một vài vì sao lác đác trên 
vòm trời được bao phủ dưới lớp sương mù trông lạnh lùng cô đơn quá. Nhìn
 những vì sao cô đơn ấy, lòng tôi nặng trĩu một gánh buồn. 
Đời con gái ai cũng có một thời để mơ, để mộng. Nhưng chiến tranh quá 
tàn nhẫn, những viên đạn, những mảnh pháo vô tình đã cướp đi tất cả 
những ước mơ của một thời hoa mộng. "Anh trở về trên đôi nạng gỗ, anh trở về dang dở đời em".
 Sự dang dở của người góa phụ đến một lúc nào đó rồi sẽ nguôi ngoai, 
chẳng ai khắt khe với một người góa phụ khi còn ở tuổi đôi mươi. Nhưng 
cái dang dở của người con gái trong màu áo thiên thanh hay tà áo tím, 
khi biết mình sẽ không còn được dìu trên đôi chân lả lướt mà chỉ còn 
nghe những âm vang của tiếng gỗ vọng về. Đó chẳng phải là điều bất hạnh 
sao?
Người Vợ Thương Binh Việt Nam Cộng Hòa…
Họ là những người đã theo chồng đi khắp bốn vùng chiến thuật, cũng ăn 
gạo sấy của Quân Tiếp Vụ, sống hồn nhiên trong manh áo rách của chiến 
tranh, gánh chịu tất cả những tang thương của thời hậu chiến, cũng quỳ 
bên giáo đường cầu nguyện xin bình an cho người ngoài biên cương. Nhưng 
chiến tranh mà, bom đạn có vị tình ai bao giờ. Rồi một ngày anh trở về 
với một thân thể không nguyên vẹn, và em… người vợ bé bỏng ấy không còn 
nhìn ra vóc dáng của người thương, nàng ngã quỵ, chàng chua xót. Nhưng 
không…định mệnh đã không chấm dứt ở đấy… nàng với tấm lòng sắt son chung
 thủy, vẫn mong được cùng chàng đi hết đoạn đường trần. Nhưng làm sao ai
 biết… định mệnh đã an bài cho số phận của những người con dân miền Nam,
 phải làm người thua cuộc khi viên đạn vẫn còn chưa rời tay súng. 
Chàng trở về khi vết thương trên da thịt còn đang rỉ máu, nàng với một cái tên mới nghe rất lạ… "Vợ của ngụy quân ngụy quyền". Nước mất, nhà tan. Thành phố này đã thay tên đổi họ, Sài Gòn giờ chỉ còn…. cúi mặt… xa nhau.
Vùng Kinh Tế Mới
Để thực hiện chính sách "chuyên chính vô sản", những con người rừng rú 
ấy đã "giải phóng" tất cả những con dân của miền Nam, đưa đến vùng "đất 
hứa" để được chết âm thầm không cần tốn một viên đạn. Trong số những con
 người khốn cùng ấy, phần đông là những Thương Binh Việt Nam Cộng Hòa và
 những người vợ "ngụy quân, ngụy quyền". Sau khi "giải phóng" con người,
 cộng sản Bắc Việt cũng không quên "giải phóng" luôn cả xe hơi, ti vi, 
tủ lạnh, quạt máy… nói chung tất cả những gì made in Mỹ/Ngụy đều được 
"giải phóng" về vùng đất mà hạt muối mua cũng phải xếp hàng. Đó là số 
phận chung của người dân miền Nam, nhìn đâu cũng thấy cảnh nghèo đói, 
người dân thường còn khổ, huống gì những người Thương Binh. 
Từ đó số phận của những người vợ Thương Binh Việt Nam Cộng Hòa lại càng 
khó khăn hơn. Từ một người thiếu nữ son trẻ, sống hồn nhiên làm người vợ
 lính, nay bỗng trở thành một người chủ trong gia đình, lo từ miếng cơm 
manh áo, bị đời khinh rẻ. Ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, nhặt 
từng mảnh ve chai, làm thuê, quét đường, bán vé số, xin thức ăn thừa đem
 về nuôi sống chồng con. Có ai thấy những giọt nước mắt khi đêm về, nhìn
 thân thể chồng, nhìn con thơ dại… sống cảnh màn trời chiếu đất. Biết 
than cùng ai khi xung quanh mình tất cả cùng chung số phận, thời đại 
"gạo châu củi quế" làm gì có phần dành cho những kẻ "bần cùng" trong xã 
hội. Nhìn chồng, nhìn con thơ dại…. thôi đành nuốt nhục ngửa tay xin, 
cho dù biết đó là những thức ăn thừa của kẻ cướp nhà, cướp của… đuổi 
mình đi lên chốn vùng thiêng nước độc để tự khai hoang như thời tiền sử,
 sống hay chết chẳng phải điều quan tâm của những con người mang danh đi
 "giải phóng". Nhưng họ đã vượt trên số phận, bất chấp mọi đe dọa, trở 
về chốn cũ sống ngoài căn nhà của mình…giết đi…giết hết đi…thân xác này 
không còn gì để mất. Và họ…những Người Vợ Thương Binh Việt Nam Cộng Hòa,
 đã đứng thẳng người vươn lên từ nỗi nhục ấy. Thương ơi "Những Cánh Hoa 
Thời Loạn" đã một thời xõa tóc trên vai người lính nghe yêu thương chạy 
dài trên nỗi nhớ…
Bờ tóc rối kiêu sa về thổn thức
Ta ngu ngơ ngồi nhắm cánh hoa nhài
Hương hoa người từ mấy độ không phai
Lòng bối rối nên giận tờ giấy trắng
Thơ ta chép chưa dài hay vẫn ngắn
Tối chưa đêm sao chim hót kia rồi
Ta nghe buồn dừng nặng trĩu trên môi
Nghe bâng khuâng nhớ nhung bờ tóc rối
Yêu biết mấy ươm tình em thành cội
Miếng đất nào dung dưỡng gốc si mê
Có em qua hong tóc lúc chiều về
Bờ tóc rối che vùng trời trước mặt…
Còn đâu nữa những đợi chờ để hạnh phúc được một lần khai sinh trên nỗi 
nhớ. Những "Cánh Hoa Thời Loạn" ấy, nay đã tàn phai trong cảnh đời 
nghiệt ngã, theo cùng vận nước điêu linh. Đôi tay giờ khô cằn sạm nắng 
cùng với đôi chân dẵm bước trên gai đời. Ánh mắt ấy giờ đăm chiêu nhìn 
vào khung trời xám đục… bụi phủ, nhện giăng chưa đủ tủi sao người. 
Qua những buổi tâm tình trên đường dây điện thoại, dù chỉ trao đổi ngắn 
ngủi nhưng tôi có thể hình dung ra sự tận cùng của cái nhục, cái khổ mà 
các chị đã đeo mang gần bốn chục năm dài. Tôi sẽ nhớ mãi, yêu mãi những 
câu nói thật đơn sơ nhưng thắm đậm nghĩa tình….
"TS biết không, ảnh bị mù từ ngoài chiến trường Quảng Trị lúc đó con 
tôi nó còn nhỏ, thế thì ông bà già chồng đi ra ngoài đó để kiếm ảnh xong
 cái đưa ảnh về, thì cái ngày về bịnh viện Cộng Hòa đó, thì tôi còn nhớ 
như thế này nè. Bà già chồng với ông già chồng thì không nói ảnh mù 
luôn, chỉ nói ảnh bị thương thôi, khi mà tôi vô thì tôi thấy rất là bỡ 
ngỡ "giọng xúc động". Tôi đâu nghĩ rằng… ủa... chồng mình như thế này là
 bị mù hay sao, đó rồi mình cũng nghĩ, cũng vô tư vậy. Cái thì ảnh nói 
bây giờ ảnh trả tự do cho tôi, ảnh nói bây giờ thì cuộc đời của anh bác 
sĩ nói rằng là… anh sẽ hư mù suốt đời, thì bây giờ em còn trẻ anh trả tự
 do cho em, em cứ đi… giao con lại cho anh… cái… mình thì hỏi chứ mình 
là đàn bà Việt Nam mà mình ở với Cha với Mẹ từ nhỏ, mình có đạo Thiên 
Chúa nữa, rồi Cha Mẹ là dạy dỗ mình từ nhỏ rằng học Đạo học Hạnh, chớ 
không phải ớ… là khi mà mình ớ.. là thương nhau lấy nhau mà khi tật 
nguyền rồi mình bỏ nhau. (Trích đoạn tâm tình giữa người viết và một chị
 Vợ Thương Binh Việt Nam Cộng Hòa qua điện thoại. ) Lúc lấy anh chị ấy 
chỉ 17 tuổi, gần hai năm sau anh bị thương vào năm 1973, chị hiện vẫn lo
 cho anh cùng hai đứa cháu nội của một người con đã chết vì tai nạn"
Đó là trường hợp của một anh Thương Binh bị mù… còn biết bao Thương Binh
 mà đôi tay, đôi chân đã gửi lại chiến trường năm xưa, hay những số phận
 nằm bán thân bất toại, thử hình dung trong hoàn cảnh nghiệt ngã đó thì 
số phận của những Người Vợ Thương Binh Việt Nam Cộng Hòa sẽ ra sao? Quả 
thật... bản thân tôi cũng không dễ chịu khi nghe các chị phải sống lại 
những giai đoạn đau đớn tủi nhục, thời gian đã làm chai lì đi vết thương
 lòng mà nỗi đắng cay chỉ có những người sống trong nghịch cảnh đó mới 
thấu hiểu hết hai chữ "Đoạn Trường". Vì tôi mà các chị phải mở lại vết 
thương tâm hồn đã chôn kín trong vùng sâu ký ức. Có những tiếng khóc mà 
mắt vẫn khô, nhưng âm thanh trĩu nặng nỗi niềm uất hận, bằng tâm thức 
tôi đã nắm thật chặt đôi tay chị qua đường dây điện thoại để nói rằng… 
CHỊ THẬT VĨ ĐẠI. Nước mắt tôi đã ngập tràn.
Lòng tôi thật ray rức khi xem/nghe những buổi dạ tiệc vinh danh những 
người phụ nữ đã thành công trên bước đường sự nghiệp, những nữ đại gia 
có tiền bạc tỉ như Nguyễn Thị Liễu, Phạm Thị Diệu Hiền, Dương Thị Bạch 
Diệp, Yvonne Thúy Hoàng, hay những buổi lễ vinh danh hoa hậu phu nhân 
v.v...! Người Việt Nam sống trong môi trường xã hội chủ nghĩa (đa số) 
người ta chỉ đánh giá con người trên giá trị vật chất. Còn chúng ta…. 
những người sống nơi hải ngoại này, trong đó có tôi… có bao giờ chúng ta
 nghĩ nên có một ngày dành cho những mảnh đời nghiệt ngã mà tôi nghĩ 
rằng, họ mới thật xứng đáng là những "Hoa Hậu" tiêu biểu cho nét đẹp của
 người phụ nữ Việt mà lịch sử Việt Nam cần có một trang để ghi lại những
 hy sinh, chịu thương chịu khó cho đến cuối đời cũng chỉ là những thân 
cò lặn lội bờ ao. 
Cho dù bàn tay hay đôi chân của các chị có già nua bởi mưa nắng, thân 
xác có hao mòn cùng tháng năm, da nhăn, mắt quầng, tóc rối. Với tôi… các
 chị vẫn là hiện thân của những nét đẹp "Thuần Phong Mỹ Tục" còn sót lại
 rất ít trong truyền thống Văn Hóa của Dân Tộc Việt, mà bản thân tôi 
cũng có một thời "bỏ quên" để chạy theo một nền văn minh vật chất mà cứ 
tưởng đó là những gì giá trị nhất. Xin tri ân những Người Chị, những 
thân cò lặn lội bờ ao đã cho tôi một lần trở về cùng với Cội Nguồn, còn 
biết thế nào là Ngũ Thường-Tứ Đức để tôi còn biết nhìn lại mình xấu hổ 
với Tiền Nhân mà ăn năn sám hối. XIN TẠ TỘI CÙNG NÚI SÔNG.
Paris 5 giờ sáng ngày 28 tháng 3 năm 2014
 

 
No comments:
Post a Comment