Suốt mấy chục năm trường, Cộng Sản Bắc Việt nung nấu bởi nghĩa vụ quốc tế, với súng đạn của hậu phương XHCN quyết tâm thôn tính miền Nam bằng mọi giá.
Miền Nam vừa lo hạnh phúc cho dân, vừa đoàn kết chống sự xâm lược của miền Bắc và hàng trăm nghìn chiến sĩ đã nằm xuống cho một miền Nam no ấm, thịnh vượng và giữ được bờ cõi suốt hai mươi năm.
Nhưng không như các dân tộc văn minh khác, như sau cuộc nội chiến tại Hoa Kỳ, khi thất trận những người lính miền Nam phải gánh chịu tất cả sự trả thù đê tiện, hèn hạ của miền Bắc. Họ bị cầm tù, tước đoạt quyền làm người, bị hạ nhục và bị truy sát đến ba đời, ngay cả con cái cũng không sao có thể trở thành một người dân yên bình được!
Những gì tiêu biểu cho hình ảnh người lính miền Nam đều bị tiêu diệt,
 triệt hạ đến tận cùng, từ trong sách vở, thi ca, đến hình ảnh tượng đài
 đều bị giật sập, băm nát.
Những người Cộng Sản ngày nay chủ trương phá đổ hình tượng Lenin, nhưng chừa lại một khoảng tôn kính trong các nghĩa trang quân đội, trong khi chỉ trong ngày đầu tiên vào Sài Gòn, quân Bắc Việt đã chủ trương giật sập tượng đài Tiếc Thương ở Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa, ghi lại hình ảnh người lính miền Nam, dù chỉ là hình ảnh một người lính đã gác súng.
Trước tiên, với sự hung hãn, hăm hở với cả sự hận thù tàn sát, 
Cộng Sản đã hành quyết những người thua trận đã đầu hàng, với những vũ 
khí thô sơ như dao, rựa, mã tấu và với mọi phương cách dã man như thời 
trung cổ với lối tùng xẻo, dội nước sôi. Cũng không hề khoan nhượng với 
người chết, quân Bắc Việt đã chủ trương đào mồ những người chết đem ra 
chợ cho nổ cốt mìn, và chỉ ba ngày sau khi thắng trận, nhẫn tâm cày nát 
rồi san bằng nghĩa trang Quân Đội Hạnh Thông Tây, Gò Vấp!
Quân Bắc Việt muốn xóa hết hình tượng của những người lính VNCH trong
 lòng nhân dân, bằng thủ đoạn bôi xấu dĩ vãng, kỳ thị lý lịch, xếp hạng 
công dân, đưa quân đội miền Nam vào những nhà tù tập trung ở những nơi 
rừng thiêng, nước độc trong khi con cái và gia đình được xỉ danh là 
những gia đình “có nợ máu với nhân dân!”
Họ có thể hòa hợp với nước Mỹ, đã từng được gọi là “đế quốc xâm 
lược,” nhưng với người lính VNCH thì không, Cộng Sản đày đọa những người
 lính này cho đến tận cùng, từ người sống thất trận lạc loài không còn 
khả năng chiến đấu, đến người tử sĩ nằm trong nghĩa trang, và kỳ thị 
ngay với những thương binh bất hạnh, què cụt sống bên lề xã hội.
Sau chiến tranh, hài cốt của những người lính Mỹ, “kẻ cựu thù,” được 
xem như những món “quốc bảo,” dành để mua bán, đổi chác, mặc cả với phía
 Hoa Kỳ.
Trên đất nước Việt Nam, không thiếu những nghĩa trang đẹp đẽ, được 
nhang khói chăm sóc tận tình. Mỉa mai thay, đó chính là nơi chôn cất 
quân Trung Cộng xâm lược vào biên giới tổ quốc, ngày nay được Cộng Sản 
Bắc Việt vinh danh như là những chiến sĩ, anh hùng. Chỉ dọc theo quốc lộ
 xuyên Việt từ Nam ra Bắc, đã có bao nhiêu nghĩa trang đồ sộ, san sát 
bia mộ của những “anh hùng, liệt sĩ” sinh Bắc, tử Nam, “đánh cho Liên 
Xô, đánh cho Trung Quốc!”
Nhìn lại, phía thua trận, hài cốt của “những người anh em,” trong 
Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa bị phong tỏa, cấm di dời, đổi tên, để dân 
sự hóa một nghĩa trang quân đội thành một bãi đất tha ma dân sự, xóa hết
 một di tích lịch sử, để đời sau không còn ai biết đến nữa!
Hình ảnh của người lính miền Nam thất trận trong cuộc nội chiến của 
Hoa Kỳ từ Tháng Tư, 1861, đến Tháng Tư, 1865, là Tổng Thống Liên Minh 
Miền Nam Jefferson Davis, Tổng Tư Lệnh Liên Minh Robert E. Lee và Tư 
Lệnh Phó Thomas Jackson, hơn một thế kỷ qua, vẫn còn sừng sững trên núi 
đá Stone Mountain, Georgia; hay hài cốt của 30,000 binh sĩ thất trận của
 miền Nam vẫn còn nằm chung với người thắng trong Confederate Section 
của Nghĩa Trang Quốc Gia Arlington của một đất nước Hoa Kỳ bao dung và 
vĩ đại!
Nhưng những người lính miền Nam thua trận trong cuộc chiến kéo dài 20 năm thì không!
Từ một quân đội hùng mạnh đứng hàng thứ tư thế giới, phải chăng những
 người lính miền Nam ngày nay là những người lính bị quên lãng.
Tháng Ba lại về! Tháng Ba của những trận lui binh máu đổ, cát biển 
miền Trung thấm máu người. “Tháng Ba Gãy Súng” của những người lính can 
trường không khuất phục được cả một số mệnh đất nước, chết trong lãng 
quên, sống trong lưu lạc. Tháng Ba, ai còn thắp một nén hương cho những 
người lính đã một thời xả thân để giữ vững miền Nam.
Nhưng ngày nay, qua thời gian, hình ảnh người lính bị tước vũ khí, 
ngậm ngùi trước số phận của đất nước, tuy bị lăng mạ, xuyên tạc, chôn 
vùi bởi thế lực của kẻ cầm quyền, nhưng chưa bao giờ hết, qua cuộc biển 
dâu, qua thời gian gạn lọc vàng thau, hình ảnh người lính của miền Nam 
vẫn sống trong lòng dân tộc, như là biểu tượng của lòng dũng cảm của 
người trai giữ nước. Đó là những bia mộ muôn đời hiện hữu trong lòng 
người, mà không phải ai cũng có được!
Từ hơn bốn mươi năm nay, những người Việt Nam tị nạn Cộng Sản, bỏ quê
 hương ra đi, có mặt trên những vùng đất tự do của thế giới, đã mang 
theo hồn nước và quê hương, trong đó có hình ảnh của người lính VNCH. Do
 đó nhiều tượng đài khắc ghi hình ảnh người lính đã được xây dựng, biểu 
tượng của lòng biết ơn cũng như là nơi thờ tự thiêng liêng của người 
Việt lưu vong.
Mỗi người Việt lưu vong, mỗi đứa trẻ nước Việt lớn lên sẽ phải hiểu 
người lính miền Nam là ai, đã sống và chiến đấu cho ai, trong một hoàn 
cảnh nghiệt ngã nào đã phải ngậm ngùi thua trận.
Có những thứ chúng ta nghĩ rằng nó đã chết, hay bị người ta vùi dập, tìm cách chôn nó đi, mà nó vẫn còn sống!
Xin đốt một nén hương lòng cho anh linh 
những người lính miền Nam, nhân ngày lui binh ngày này của Tháng Ba, bốn
 mươi lăm năm về trước! 
Huy Phương
Nguồn : Người Việt
 


 
No comments:
Post a Comment