
Có
 người gọi anh là "người tù thế kỷ”. Có người gọi anh là "người tù bất 
khuất". Có người gọi anh là “người tù kiệt suất”.v..v.. Dù gọi cách nào 
đi nữa thì anh vẫn mang một danh hiệu độc nhất, bất diệt, đó là:”Đại úy 
QLVNCH“ với tôn chỉ: ”Tổ Quốc, Danh Dự, Trách Nhiệm”.
    Hơn
 ba mươi bảy năm tù giam vùi dập xiềng xích. Năm năm đầu là tù cải tạo. 
Ba mươi hai năm sau là tù lương tâm. Là tù lương tâm vì anh tố cáo bọn 
lính ông “Hồ” hãm hiếp 11 cháu gái lấy ra từ trại vượt biên ở 
Kiên-Giang, nơi quê anh. Chúng chụp cho anh cái mũ tình báo Mỹ (CIA), 
rồi tình báo Trung Quốc. Chúng kết án tử hình anh, sau cải thành tù 
trung thân. Trong suốt ba mươi hai năm tù, bẩy lần chúng đưa anh giấy ân
 xá, nhưng anh không ký, anh nói anh không có tội, và yêu cầu bỏ chữ “ân
 xá”… 
Người
 ta muốn cải danh anh là “ngụy” phạm. Tổ quốc anh là ”VNXHCN”. Quê hương
 anh là đất nước mới. Song anh từ chối. Anh nhất mực khẳng định: Anh là 
Đại Úy QLVNCH, tổ quốc anh là VNCH, và quê hương anh là miền Nam yêu 
dấu. Có lẽ vì một lòng, một dạ, kiên định lập trường, nên người ta gọi 
anh là: ”người tù bất khuất.” chăng?.
Một
 thế kỷ qua, chiến tranh cũng nhiều, loài người giết nhau, giam giữ, bỏ 
tù, đầy đọa, đánh đập, tra tấn, gông cùm, xiềng xích nhau cũng không 
ít.!!.. Song đã có mấy ai trải qua hơn ba mươi bảy năm dài, gần một nửa 
đời người trong gông cùm xiềng xích, khổ sai, đầy ải như anh?.
Anh
 chiến đấu chống giặc phương Bắc xâm lăng quê hương anh, bảo vệ miền Nam
 yên lành trong thanh bình hạnh phúc. Anh luôn nắm vững tay súng trong ý
 nghĩa đơn thuần: ”nòng súng nhân đạo cứu người lầm than”. Song, thất 
vọng thay !. Hèn nhát thay! Tổng Thống cuối cùng,tư lệnh tối cao của anh
 bắt anh đầu hàng quân địch!!..
Nỗi
 đau gông cùm, xiềng xích, tra tấn, đói khổ, với anh, vẫn không thể nào 
bằng nỗi đau miễn cưỡng đầu hàng quân địch. Có lẽ vì vậy, nên suốt hơn 
ba mươi bảy năm dài, chưa một lần anh xin ân xá của kẻ thù. Anh mới 
chính là “người tù bất khuất”.

Anh
 nói: ”Những mắt xích ở cổ chân anh là hạt mân côi. Anh lần hạt mân côi 
mỗi ngày. Cai tù mở xích. Anh đề nghị: ”Hãy mở xích cho các chiến hữu 
của tôi trước", anh xin là người sau cùng,vì anh đang lần hạt mân côi. 
Anh rõ ràng là người sĩ quan của một quân đội nổi tiếng là: "can trường 
nơi trận chiến, bất khuất khi chiến bại."
Anh
 vốn là một nhạc sĩ quân đội nghiệp dư. Trong tù anh viết nhạc ca ngợi 
lòng yêu nước của quân nhân của QLVNCH. Kiên định lập trường của người 
lính “thua cuộc”.
Với anh kẻ thù cứ lấy đi giấy bút của anh, anh vẫn cứ viết bằng máu anh, và giữ lại trong tim, óc anh.
Đói
 khổ, đau ốm, bệnh tật, đầy đọa, lao động khổ sai, vùi dập, tra tấn 
không làm anh sờn lòng, khiếp sợ. Nỗi đau tan nát cửa nhà, cha, con chia
 cách, phu thê đứt đoạn (anh ký giấy từ hôn để cho vợ đi lấy chồng.), 
không làm anh chao đảo, vấp ngã trước kẻ thù. Anh từ chối ký giấy xin ân
 xá nhiều lần. Anh luôn khẳng định :”anh cầm súng để bảo vệ cho tự do, 
anh không có tội.” Có lẽ vì vậy nên người ta gọi anh là :”người tù kiệt 
xuất.”
“Nhất
 nhật tại tù, thiên thu tại ngoại”. Ba mươi bảy năm, tám tháng, mười 
ngày trong lao tù của “bên thắng cuộc”, trong đó có 5 năm tù cải tạo, và
 hơn 32 năm tù sau là tù lương tâm, hậu quả của lá đơn can đảm tố giác 
bọn ác thú “thắng cuộc” hãm hiếp 11 cháu gái vô tội miền Nam mà chúng 
lấy ra từ trại giam những người vượt biển đi tìm tự do như đã kể ở trên.
Thời
 gian của 37 năm tù, tính ra ngày bằng 13,755 cái thiên thu!!. bằng gần 
một nửa trăm năm đời người… Gọi anh là :”người tù của thế kỷ”, quả không
 ngoa.
Mặc
 cho những mưa nắng của trời. Mặc cho những đói khát, lao động khổ sai, 
đầy ải. Mặc cho những kìm kẹp xiềng xích của kẻ “thắng cuộc”Anh vẫn trơ 
như đá, vững như đồng. Phải chăng vì trong anh đã luôn có ý chí sắt đá 
vốn có của người lính VNCH được hun đúc từ lòng yêu nước, trưởng thành 
từ vùng đất tự do miền Nam yêu thương?
Cuối
 cùng, anh đa dũng cảm vượt qua “khúc đoạn trường” của kẻ chiến bại. Anh
 trở về trong âm thầm, nhưng mà lòng thì ngạo nghễ, hiên ngang. Phần kẻ 
thù thì âm thầm nể sợ.
Một
 lần, đứng trước những cựu chiến hữu thương phế binh tại Giòng Chúa Cứu 
Thế anh đã phát biểu:” 37 Năm tù của tôi không thể nào so sánh với những
 mất mát một phần thân thể  mà anh, em đã cống hiến cho quê hương, tổ 
quốc. Tôi xin nghiêng mình trân trọng cúi đầu thiết tha chia xẻ và khâm 
phục.”
Ngửa
 mặt nhìn trời. Cúi đầu nhìn đất. Anh không thẹn với trời, không nhục 
với đất.!!. Trong anh vẫn còn trọn vẹn một trái tim, một khối óc, một 
khát khao cho tự do của người lính VNCH năm xưa.
Xin một lời kết luận:
Anh, chính là người lính của quân lực VNCH “thua cuộc” độc nhất, trải qua thời gian dài nhất trong nhà tù CS ở thế kỷ này. 
Lỗ Trí Thâm
(Little Saigon)
***
Cựu đại úy Nguyễn hữu Cầu đã qua đời ngày 19 tháng 12 tại Rạch Giá, VN
 

 
No comments:
Post a Comment