 Câu chuyện về ngôn ngữ ở Sài Gòn: Một bản sắc đang dần tan biến sau 1975.
 Câu chuyện về ngôn ngữ ở Sài Gòn: Một bản sắc đang dần tan biến sau 1975.
Hồi những năm 1970 – 1980 ở Sài Gòn thịnh hành câu nói cửa miệng: Dễ thương, dễ sợ… nhất là trong giới trẻ học sinh, sinh viên.
Không
 ca ngợi bằng những tính từ như đẹp, sang trọng, quý phái… người Sài Gòn
 thường khen ai đó (thường là phụ nữ), một việc làm nào đó là “dễ 
thương”. 
Dễ
 thương, là thấy có cảm tình, quý mến, dễ chịu qua dung nhan, cư xử, 
hành vi, ngôn ngữ. Phụ nữ ở tuổi nào, tầng lớp nào cũng có thể là người 
“dễ thương”. 
Thường
 nghe mấy bạn trai trò chuyện “nhỏ đó dễ thương” khi nói về cô bạn hàng 
xóm hay cùng lớp, mấy ông hay nói “chị đó, cô đó dễ thương” khi nói về 
đồng nghiệp, bạn bè… 
Phụ nữ thượng lưu cũng muốn được khen dễ thương, vì ngoài sự sang trọng còn là sự duyên dáng, ý nhị.
Nhưng
 đừng tưởng khen người ta “dễ thương” là có thể “thương dễ”, tán tỉnh 
sàm sỡ, coi vậy chớ “thương không dễ” đâu nha. Ngược với “dễ thương” là 
“dễ ghét” hay “thấy ghét” nhưng có khi không phải là “ghét” thiệt!
Nếu
 “dễ thương” là… dễ thương thiệt thì “dễ sợ” không hẳn là “sợ”, nhất là 
khi được các cô gái nói ra với ngữ điệu kéo dài chữ “dễ” và nhấn vào âm 
“s” của chữ “sợ” thì không có gì… dễ thương bằng.
 “Dễ
 sợ” là ngạc nhiên, trầm trồ, khi lại là chê trách, khi là câu trả lời 
vô thưởng vô phạt khi nghe câu chuyện nào đó. “Dễ sợ” là sự bày tỏ thái 
độ trước sự việc, hiện tượng, câu chuyện chứ ít dùng với người như một 
tính từ.
Vậy
 nhưng người Sài Gòn lại hay nói ghép thành “dễ thương dễ sợ”! Đó là dễ 
thương lắm á, đến nỗi không chỉ bày tỏ sự cảm mến mà còn thán phục, 
ngưỡng mộ. 
Mà
 cũng chỉ thấy những nàng trẻ trung duyên dáng được “đánh giá” là dễ 
thương dễ sợ, chớ có chồng con rồi, nếu được ai khen câu này – nhất là 
mấy ông chồng – thì chắc là phần “dễ sợ” nhiều hơn.
Lần
 đầu nghe thấy hai từ “dễ thương”, “dễ sợ” tôi đã kết ngay. Có lẽ ít có 
từ nào thể hiện sự hồn hậu của người Sài Gòn phổ biến như thế: là nhẹ 
nhàng khen ngợi và không nặng nề chê bai… 
Tuy
 có phần “cảm tính” nhưng lịch sự, thật lòng, không “khẳng quyết” nên 
người được khen là “dễ thương” không bối rối hay ngượng ngùng, người hay
 hành vi “dễ sợ” cũng không buồn, đôi khi còn vui vui vì nhận ra sự “tán
 thưởng” ngầm trong đó. 
Ai
 không đồng tình cũng không cần phản bác, dễ thương hay dễ sợ chỉ hơn 
bình thường chút thôi, đôi khi là trong một khoảnh khắc một ngữ cảnh 
nhất định, đâu cần phải tranh cãi. 
Người Sài Gòn, người miền Tây vẫn cởi mở như thế và từ đó luôn nhận thấy xung quanh có nhiều điều “dễ thương dễ sợ”.
Như
 nhiều người đã biết, ngôn ngữ là một trong những thành tố văn hóa quan 
trọng nhất vì nó là biểu hiện trực quan của thái độ, cảm xúc con người, 
đời sống xã hội và sắc thái văn hóa địa phương. 
Cùng
 với ngữ điệu, ngôn ngữ thể hiện sự phong phú và tinh tế của tình cảm, 
những mối quan hệ của con người và phần nào cả lịch sử một cộng đồng, 
nhất là ở những đô thị lớn.
Ngày
 mới vô Sài Gòn, khi ra chợ tôi rất ngạc nhiên khi nghe cách chào hỏi: 
cậu, dì, con, cháu… những xưng hô thân tộc bên mẹ chiếm ưu thế ở chợ – 
một xã hội thu nhỏ. 
Lối
 xưng hô này nay chỉ còn trong vài chợ nhỏ lâu đời, nơi mà người bán 
người mua đều quen thuộc nhau đến vài mươi năm, thậm chí còn là bà con 
lối xóm. 
Cùng với “cậu dì con cháu” là “mua giúp, mua giùm”. 
“Tiền
 trao cháo múc” vẫn coi là vui vẻ giúp nhau, quan hệ người mua người bán
 là dịch vụ đấy nhưng thân thiện và tình nghĩa. Không mua bán được thì 
“lần sau nhớ ghé mua giúp nghen” như một câu chào dễ thương.
Nhà
 tôi trong một hẻm nhỏ ở vùng Phú Nhuận gần sân bay Tân Sơn Nhứt, xung 
quanh toàn biệt thự và lối xóm là những gia đình công chức, phu nhân của
 tướng tá quan chức và các cô chiêu cậu ấm. 
Người Nam có, người Bắc di cư 1954 cũng có, kín cổng cao tường ít khi gặp mặt nhưng khi nhìn thấy nhau luôn chào hỏi niềm nở. 
Người bán hàng rong mỗi ngày qua đây cũng thành người quen của xóm, bữa nào có thiếu dư chút đỉnh tiền bạc không sao. 
Đặc
 biệt cách trả giá của mấy dì mấy cô rất nhẹ nhàng, không chê bai hàng 
hóa xấu đẹp hay miệt thị người bán đắt rẻ, được giá thì mua không thì 
thôi. 
Cứ
 lựa hàng tính tiền, bữa nào giá cả lên xuống thì nói trước, còn cho 
thêm nắm hành trái ớt… Việc chi tiêu tốn kém hơn dường như làm cả người 
bán cũng thấy xót xa chớ không chỉ người mua, ấy là hồi những ngày khó 
khăn thập niên 70, 80 của thế kỷ trước.
Hồi
 đó ra đường vẫy chiếc xích lô, bác tài không đi được thì xin lỗi mà 
khách cũng cám ơn. Cám ơn là câu cửa miệng của cả người bán người mua. 
Gặp
 người lạ muốn hỏi thăm thì xin lỗi trước, được việc xong là cám ơn 
liền. Một nụ cười đáp trả như nói “không có chi” mang lại sự vui lòng 
cho cả hai bên. 
Cám ơn xin lỗi từ mọi giọng nói Bắc Trung Nam, từ khu biệt thự sang trọng tới xóm nhà lá, từ trường học đến công sở…
Cho
 tới giờ, dù mất đi nhiều ngôn ngữ thịnh hành hồi cuối thế kỷ trước 
nhưng cũng may người Sài Gòn còn giữ được thói quen “cám ơn” và “xin 
lỗi” – mừng nhất là thói quen này ở con nít và người trẻ. 
Đi
 ngoài đường nhắc nhau gạt chân chống, tắt đèn xinhan, cuốn sợi dây cột 
đồ… rồi chạy tuốt, người được nhắc vẫn nói với theo câu “cám ơn” dù mặt 
mũi ai cũng bịt kín mít chẳng biết xưng hô thế nào cho đúng.
Hồi
 đó ở Sài Gòn có đám đánh lộn chửi nhau không? Có chớ! Trong hẻm, trong 
chợ, ở quán nhậu… Bình thường xưng hô ông tui, lúc “cao trào” thì chửi 
thề và “mày, tao” với nhau, khi gọi “mày tao” với người lớn tuổi hơn là 
hỗn hào nhất rồi. 
Giận
 mấy thì giận cũng chỉ ngang hàng “bình đẳng”, không trèo leo đòi làm 
“ông bà cha mẹ” ai. Chắc vậy nên oánh nhau chửi lộn xong thì cũng… thôi,
 không để bụng thù dai.
Hồi
 đó ở Sài Gòn nghe giọng Sài Gòn, giọng miền Tây nhiều, giọng Bắc giọng 
Trung cũng không ít, nhưng tất cả đều mang âm sắc nhẹ nhàng, âm lượng 
vừa đủ, lịch sự. 
Ngữ
 điệu cũng vậy, dễ nghe, dường như ai đến thành phố này giọng nói cũng 
“lai” một chút để có thể tiếp xúc với nhau một cách thân thiện dễ dàng. 
Những
 giọng nói như vậy tiếc là Sài Gòn nay ngày càng ít đi. Khi xem những bộ
 phim về Sài Gòn “hồi đó” thấy ngôn ngữ trong phim như của một nơi xa 
lạ, hổng phải Sài Gòn như bây giờ…
Ngôn
 ngữ bây giờ phong phú và “đáo để” hơn trước, nhiều tính từ trực diện 
mạnh bạo, tiếng lóng, sự ám chỉ, liên tưởng cũng nhiều, âm sắc cao hơn, 
tốc độ nhanh hơn và âm lượng thì hiếm nơi nào chỉ vừa đủ nghe. 
Người
 đi xa mà nghe ti vi hay đọc “báo mạng” thì khó hiểu, thậm chí khó chịu.
 Thật ra đây cũng là một quy luật của văn hóa: Cộng đồng dân cư thế nào 
thì ngôn ngữ như thế: sự phong phú, phức tạp, biến đổi dân cư quá nhanh,
 tâm thức và vị thế của các nhóm dân cư cũng thể hiện bằng và qua ngôn 
ngữ.
Có
 cảm giác như ngôn ngữ Sài Gòn không chỉ thay đổi theo cộng đồng dân cư 
thành phố mà còn thay đổi do tốc độ cuộc sống: thời thong thả tản bộ, 
thời của những chiếc xe đạp mini, xe Solex hay xe máy Honda đã thay thế 
bằng xe máy phân khối lớn và xe hơi, âm thanh máy quay đĩa và dàn Akai 
đã thay thế bằng âm thanh của Video và loa thùng karaoke “kẹo kéo”… 
Những tiếng nói “dễ thương” cứ bị khuất chìm dưới những thanh âm “dễ sợ” của một thành phố ngày càng xô bồ nhộn nhạo…
Vẫn biết cuộc đời dâu bể mà sao cứ nhớ thương hoài về Sài Gòn “dễ thương dễ sợ” ngày xưa
- Tác Giả: Nguyễn Thị Hậu
- (saigonecho.com )
 
 
No comments:
Post a Comment