"Đừng nghe những gì Việt cộng nói, mà hãy nhìn kỹ những gì Việt cộng làm"
"Do not listen to what Vietcong said, but watch closely at what they've done"
       
      Qua những cố gắng không ngừng truy tìm các tài liệu, hình ảnh tội ác của 
      Việt cộng, mãi cho đến đêm khuya ngày 23/2/2013, VietNamSaiGon  đã may mắn 
      tìm ra được một số hình ảnh liên quan đến vụ Việt cộng thảm sát học sinh 
      Cai Lậy 1974. Và phục hồi lại các hình ảnh này vào trưa chủ nhật ngày 
      24/2/2013.
Vụ thảm sát các em học sinh Trường Tiểu học Cai Lậy này đã làm bàng hoàng chấn động, gây ấn tượng mạnh trong dân chúng lúc bấy giờ, nhưng không được thế giới và nhiều người biết đến nhiều, cũng như không được báo chí nhắc đến. Ngay cả nhiều hình ảnh thảm sát này bị giới truyền thông quốc tế ém nhẹm không đưa lên báo chí, và không có trong các kho tài liệu hình ảnh lưu trữ phổ biến công cộng.
Với những hình ảnh, chứng tích này hy vọng giúp các bạn trẻ và những ai chưa biết về (Thảm sát Cai Lậy), có thể dễ dàng hình dung lại một thời điểm lịch sử đau thương, kinh hoàng của đồng bào miền Nam gây nên bởi bọn Việt cộng tàn ác đang cai trị hiện nay.
      
      Tất cả những hình ảnh thảm sát này chúng ta nhìn thấy được trong bài này 
      ngày hôm nay, có phải chăng nhờ oan hồn các em đã hướng dẫn, run rủi để 
      vietnamsaigon tìm thấy!??
Việt cộng pháo kích đạn cối 82mm vào trường tiểu học Cai Lậy, tỉnh Định Tường, Tiến Giang. Lúc 2:55 trưa, ngày 9 tháng 3 năm 1974. Đúng ngay lúc các em đang trong giờ ra chơi. Giết chết 32 em học sinh và 55 học sinh khác bị thương. Trước đó vào năm 1972, Việt cộng khủng bố cũng đã pháo kích vào Trường Tiểu Học Cộng Đồng Song Phú quận Bình Minh tỉnh Vĩnh Long (gần Chi Khu Biệt Lập Ba Càng) giết chết nhiều em học sinh thơ dại.
      
      
      
      
      
      
      Trong sân Trường Tiểu học Cai 
      Lậy có tấm bia đá kể tội ác Việt cộng đã sát hại những em học sinh vô tội. 
      Sau ngày 30/4/1975, VC đã đập phá, thủ tiêu chứng tích tấm bia lịch sử 
      này. Hiện nay được biết còn 3 người là nhân chứng đã tận mắt chứng kiến 
      cuộc pháo kích thảm sát của VC sáng ngày 9/3/1974 tại Trường Tiểu Học Cộng 
      Đồng Cai Lậy.Chính ba người này đã đích thân bồng các em bị thương đầy máu 
      me lên xe cứu thương chở về Trung Tâm Y Tế Toàn Khoa tỉnh Định Tường cấp 
      cứu. Cả ba người này, 2 người hiện đang sống ở Westminster, California, 
      Hoa Kỳ; 1 người hiện sống tại Jacksonville, Florida, Hoa Kỳ.   
      
      
      
      
      Tưởng nhớ các em học sinh trường tiểu học thị 
      trấn Cai Lậy, tỉnh Định Tường, ngày 9 tháng 3 năm 1974.
Hỡi bé thơ ơi, sao vội lìa đời, khi tuổi còn tươi, khi tuổi còn xanhTiếng hát ngây thơ bên trường ngày nào,
bây giờ còn đâu khi đạn thù rơi
Thầy còn giảng bài tình thương trong lớp
Bạn bè còn ngồi chăm chỉ lắng nghe
Sao em nỡ bỏ mái trường ngày xưa
Lưu luyến vĩnh viễn ra đi
Hỡi bé thơ ơi, sao vội bỏ thầy, bỏ mẹ, bỏ cha, bỏ bạn, bỏ em
Hỡi bé thơ ơi, em tội tình gì, sao vội bỏ đi, em lại bỏ đi
Thầy còn giảng bài tình thương trong lớp
Bạn bè còn ngồi chăm chỉ lắng nghe
Sao em nỡ bỏ mái trường ngày xưa
Lưu luyến vĩnh viễn ra đi.
Sáng tác : Nhạc sĩ Anh Bằng
      
      
      Bài thơ "Sân Trường Cai Lậy" của thi sĩ Ngô Văn Thọ là một trong những bản 
      cáo trạng Việt cộng khủng bố tàn sát trẻ em miền Nam tự do trong lịch sử 
      chiến tranh Việt Nam. 
Tôi vẫn nhớ buổi kinh hoàng Cai Lậy
Giặc pháo vào trường học lúc giờ chơi
Tuổi thơ ngây đang đùa giỡn vui cười
Nằm phơi xác miệng còn trơ viên kẹo
Tôi thấy những người mẹ đi lẽo đẽo
Quanh ngôi trường tìm nhặt mớ thịt xương
Gỡ tóc tai, lẫn máu dính trên tường
Của hai mươi chín thiên thần bé bỏng
Tôi đã thấy hai hàng lệ nóng
Chảy không ngừng trên gương mặt xanh xao
Của người mẹ buồn héo hắt khổ đau
Nhận xác con nhờ áo lem mực tím...”.
"Sân Trường Cai Lậy" của thi sĩ Ngô Văn Thọ
"It is horrible, really so horrible that words cannot describe the hell," said wounded school teacher, Miss Nguyen Thi Le who burst into tears. "The school boys were downed in bunches...."
Đạn cối 82 ly Trung cộng (Hình minh họa)
Chinese 82mm mortar shell
( Việt cộng KHỦNG BỐ – Việt cộng PHÁO KÍCH )
Từ ngữ này đã có từ sau 1954. Nhất là khi Việt cộng đã bị thất bại nặng nề trong cuộc “tổng tấn công Tết Mậu Thân” do âm mưu của tội đồ dân tộc hồ chí minh chủ xướng. Sau thất bại này đám tàn quân bộ đội miền Bắc và mặt trận giải phóng miền nam đã ngày,đêm thường xuyên khủng bố, pháo kích bừa bãi các phi đạn, hoả tiễn (122 ly ) “DKB” hoặc “DKZB” , cối 82 ly, vào nhiều khu vực cư dân trong nội và ngoại thành phố để khủng bố, giết hại đồng bào miền Nam tự do.
Những đoạn phim tài liệu trên là những sử liệu tố cáo tội ác của hồ chí minh và lũ giặc Việt cộng .Bài hát Chuyện Một Đêm là những xúc động bi thương của nhạc sỹ Anh Bằng đã sáng tác và đi vào trang lịch sử đau thương của dân tộc.
Chuyện một đêm khuya nghe tiếng nổ nổ vang trời
Chuyện một đêm khuya ôi máu đổ đổ lệ rơi
Chuyện một đêm khuya nghe tiếng than trong xóm nghèo
Mái tranh lửa cháy bốc lên ngun ngút trời cao
Bà mẹ đau thương như muối đổ đổ trong lòng
Chạy giặc ôm con qua những cảnh cảnh lầm than
Và người con yêu đã chết trên tay lúc nào
Xót xa vạt áo trắng hôm nay hoen máu đào
Ai, ai giết con tôi
Ai cướp con tôi giữa cơn mộng đêm thái bình
Ôi thương lời nói tội tình, hàm bao đớn đau
Giờ mẹ con đành cách nhau
Bà đặt con lên đám cỏ phủ sương mờ
Tội gì con ơi khi lứa tuổi tuổi còn thơ
Bà nhẹ đưa môi hôn trán con yêu giá lạnh
Vuốt ve lần cuối trước khi xa con suốt đời  
http://newspaperarchive.com/jp/japan/tokyo/pacific-stars-and-stripes/1974/05-01/page-26
http://newspaperarchive.com/pacific-stars-and-stripes/1974-05-01/page-26
http://newspaperarchive.com/jp/japan/tokyo/pacific-stars-and-stripes/1974/05-01/page-26
      
      Cai Lay Tragedy Degenerates Into Polemics
      
      Published in American Report, April 15, 1974
      
      By John Spragens, Jr.
      
      SAIGON — Nowhere in the world, except perhaps the Middle East, are the 
      real agonies of people turned into the stuff of propaganda more rapidly 
      than in Viet Nam. A moment of terror has only that moment’s life, followed 
      instantly by the tedium of charge and counter-charge, the placing of blame 
      on “the other side.”
      
      Saigon propaganda poster about Cai Lay
      Saigon propaganda poster denounces “communist slaughter” of school 
      children
      
      Nothing in recent Vietnamese life illustrates the point more painfully 
      than last month’s shelling of a school in Cai Lay, a village in the 
      province of My Tho. A mortar shell hit the building at 2:55 in the 
      afternoon, on March 9, killing 32 of the children, wounding 50 others and 
      a teacher.
      
      Though it was a moment for tears, ink flowed more freely. Two weeks later 
      the battle of the rhetoricians still continued. The dead bodies of the 
      children might well have been forgotten, except that Saigon was still 
      distributing photos.
      
      Saigon had advantages over the Provisional Revolutionary Government in 
      exploiting the incident. Cai Lay itself is under Republic of Viet Nam 
      (RVN) control, so that an RVN attack seemed pointless. Apart from that 
      logic, there was tactical control. The PRG turned that into an occasion 
      for skepticism, however, asserting that RVN police, troops and militia 
      immediately cut off access to the school, “preventing parents of the 
      students and neighbors from bringing help to the wounded, keeping 
      journalists from entering the grounds.”
      
      That last point has at least some confirmation. One paper, Dai Dan Toc, 
      told of a photographer who was riding a bus near the school when the 
      explosion was heard. He scrambled from the bus and headed for the area but 
      was blocked and threatened with arrest before he could take a single 
      photo. Foreign journalists find the story credible.
      
      The RVN forces also took the wounded to a military instead of a civilian 
      hospital, the PRG charged, and kept them in isolation. Each side accuses 
      the other of maneuvering to prevent immediate inquiry by the full 
      International Commission of Control and Supervision (ICCS).
      
      According to Saigon’s own account, its protest was filed with the ICCS 
      team in neighboring Dinh Tuong on the day of the shelling — and two full 
      days before notification was sent to the PRG.
      
      The following day a six-man ICCS team — three Iranians and three 
      Indonesians — arrived at the school. The Poles and Hungarians refused to 
      join the investigation, adhering — as they have in the past — to a 
      requirement of the Paris Agreement that the ICCS can act only at the 
      invitation of both the RVN and the PRG.
      
      The absence of the communist delegations, plus the 15-to-20-hour interval 
      between the explosion and the arrival of the investigators, takes some of 
      the proof power from the prize exhibit allegedly discovered by the ICCS 
      team at the site: the tail fins of a Chinese-made mortar shell of a 
      calibre (82 mm) used only by PRG forces.
      
      At a special dress briefing by Saigon officials, photographs were 
      distributed showing the ICCS members “discovering” the tail fin from a 
      mortar round resting in a small depression in the ground. This, 
      supposedly, was the hole caused by the mortar blast — and reporters were 
      asked to tell the world that the discovery photo proved that the students 
      were killed by the mortar once attached to that fin.
      
      The investigation by now has become an exercise in forensics — it’s hard 
      to imagine how a team could find evidence to prove anything this late in 
      the game. Both sides, however, continue to demand investigations, each on 
      its own terms.
      
      Saigon wants the inquiry limited to the school grounds, whereas the PRG 
      wants it to include the surrounding area. The PRG hopes for evidence to 
      show that ARVN forces were engaged in shelling the area. (Some Cai Lay 
      residents have said — without offering concrete evidence — that they 
      believe it was a short round from ARVN artillery that hit the school.) The 
      RVN believe the real PRG aim in pushing a wide-area inquiry has to do with 
      its recent territorial advances in the area — they would like an ICCS 
      witness to their gains.
      
      The death of the children, the waste of war — these are irrelevant.
      
      Copyright John Spragens, Jr.
      
      Cai Lay Tragedy Degenerates Into Polemics
http://www.enigmaterial.com/dateline/vn_1974/AR19740415.html
( hon-viet.co) 
 


























.jpg)

 
No comments:
Post a Comment