(Thay lời một người công dân VNCH
còn bị kẹt lại trong địa ngục trần gian)
Hỡi thằng bạn xưa cùng tao chung lối,
Cám ơn mày vẫn nhớ đến tao,
Sớm vượt biên, giờ trôi nổi phương nao,
Và gửi tới cho nhau lời thăm hỏi.
Trong thư mày có nói,
Mày biết tao nghèo đói bấy lâu nay,
Nên muốn gì thì cứ bảo mày hay,
Chuyến về tới, mày "ra tay tế độ".
Nhưng tao đã quen sống đời gian khổ,
Như những người cùng cảnh ngộ quanh tao.
Đừng hỏi tao chuyện mong muốn ước ao,
Tao lết được bữa nào hay bữa nấy.
còn bị kẹt lại trong địa ngục trần gian)
Hỡi thằng bạn xưa cùng tao chung lối,
Cám ơn mày vẫn nhớ đến tao,
Sớm vượt biên, giờ trôi nổi phương nao,
Và gửi tới cho nhau lời thăm hỏi.
Trong thư mày có nói,
Mày biết tao nghèo đói bấy lâu nay,
Nên muốn gì thì cứ bảo mày hay,
Chuyến về tới, mày "ra tay tế độ".
Nhưng tao đã quen sống đời gian khổ,
Như những người cùng cảnh ngộ quanh tao.
Đừng hỏi tao chuyện mong muốn ước ao,
Tao lết được bữa nào hay bữa nấy.
Tuy nhiên nếu mày chí tình muốn vậy,
Tao đành xin tạm quấy quá đôi lời,
Dẫu biết rằng chỉ nói để mà chơi,
Còn triển vọng, có chăng Trời mới biết.
Điều tao muốn cũng là điều dân Việt
Bấy lâu nay vẫn tha thiết mong cầu,
Kể từ khi tai ách giáng lên đầu
Tao muốn thấy lũ cầm quyền khốn nạn
Cùng tập đoàn Cộng sản chóng tiêu tan.
Chỉ thế này thì dân tộc Việt Nam
Mới cứu được giang san từ tay Chệt.
Tao không muốn người mang dòng máu Việt,
Khi đi xa bị khinh miệt coi thường,
Cũng chỉ vì thói trộm cắp bất lương,
Sau mấy chục năm trường quen gian dối.
Tao không muốn phải đau lòng mà nói,
Dân mình không còn biết tới lương tri,
Sống tham lam, xảo trá với bất nghì,
Nhác thấy lợi, hè thi nhau giành giật.
Tao không muốn thấy người dân chân chất,
Bị bạo quyền cướp mất chỗ dung thân,
Từ quê xa lê lết đến mòn chân,
Lầm hy vọng nhờ ác nhân phân xử.
Tao không muốn thấy hàng ngàn thiếu nữ,
Tuổi thanh xuân vừa nở nụ đơm hoa,
Phải bán thân làm nô lệ phương xa,
Để cứu vớt cả nhà đang đói rách.
Tao không muốn trẻ thơ còn cắp sách,
Phải ranh ma luồn lách tựa yêu tinh,
Xoay từng trăm từng chục giúp gia đình,
Mũi chưa sạch đà linh đinh khó nhọc.
Tao không muốn nơi Trung và Đại học,
Chỉ thấy toàn lừa lọc với hư danh,
Bằng cấp ma, chẳng mấy kẻ học hành,
Thầy bà cũng gian manh đồng một hạng.
Tao không muốn nhìn thanh niên trai tráng,
Chốn trà đình tửu quán rúc triền miên,
Chẳng biết gì đến công sức tổ tiên,
Hoặc lo lắng cho tiền đồ đất mẹ.
Tao không muốn thấy người già rơi lệ,
Trên vỉa hè ngồi kể lể kiếm ăn.
Xiết bao nỗi nhọc nhằn
Đang chồng chất lên tấm thân hành khất.
Tao không muốn dân mình mang ác tật,
Vì quanh năm nhiễm độc chất của Tàu,
Để rồi chẳng trước thì sau,
Đường thiên cổ dìu nhau đi lũ lượt.
Tao không muốn nhìn những người yêu nước,
Bị bắt giam, bị tước đoạt nhân quyền,
Bị đồng bào cùng thế giới bỏ quên,
Trong ngục tối ngày đêm ôm uất hận.
Tao mong ước thấy toàn dân nổi giận,
Trẻ dẫn đầu, già chầm chậm theo chân,
Cờ Vàng bay khắp các nẻo xa gần,
Quét sạch hết bầy sát nhân vô loại.
Tao đành xin tạm quấy quá đôi lời,
Dẫu biết rằng chỉ nói để mà chơi,
Còn triển vọng, có chăng Trời mới biết.
Điều tao muốn cũng là điều dân Việt
Bấy lâu nay vẫn tha thiết mong cầu,
Kể từ khi tai ách giáng lên đầu
Tao muốn thấy lũ cầm quyền khốn nạn
Cùng tập đoàn Cộng sản chóng tiêu tan.
Chỉ thế này thì dân tộc Việt Nam
Mới cứu được giang san từ tay Chệt.
Tao không muốn người mang dòng máu Việt,
Khi đi xa bị khinh miệt coi thường,
Cũng chỉ vì thói trộm cắp bất lương,
Sau mấy chục năm trường quen gian dối.
Tao không muốn phải đau lòng mà nói,
Dân mình không còn biết tới lương tri,
Sống tham lam, xảo trá với bất nghì,
Nhác thấy lợi, hè thi nhau giành giật.
Tao không muốn thấy người dân chân chất,
Bị bạo quyền cướp mất chỗ dung thân,
Từ quê xa lê lết đến mòn chân,
Lầm hy vọng nhờ ác nhân phân xử.
Tao không muốn thấy hàng ngàn thiếu nữ,
Tuổi thanh xuân vừa nở nụ đơm hoa,
Phải bán thân làm nô lệ phương xa,
Để cứu vớt cả nhà đang đói rách.
Tao không muốn trẻ thơ còn cắp sách,
Phải ranh ma luồn lách tựa yêu tinh,
Xoay từng trăm từng chục giúp gia đình,
Mũi chưa sạch đà linh đinh khó nhọc.
Tao không muốn nơi Trung và Đại học,
Chỉ thấy toàn lừa lọc với hư danh,
Bằng cấp ma, chẳng mấy kẻ học hành,
Thầy bà cũng gian manh đồng một hạng.
Tao không muốn nhìn thanh niên trai tráng,
Chốn trà đình tửu quán rúc triền miên,
Chẳng biết gì đến công sức tổ tiên,
Hoặc lo lắng cho tiền đồ đất mẹ.
Tao không muốn thấy người già rơi lệ,
Trên vỉa hè ngồi kể lể kiếm ăn.
Xiết bao nỗi nhọc nhằn
Đang chồng chất lên tấm thân hành khất.
Tao không muốn dân mình mang ác tật,
Vì quanh năm nhiễm độc chất của Tàu,
Để rồi chẳng trước thì sau,
Đường thiên cổ dìu nhau đi lũ lượt.
Tao không muốn nhìn những người yêu nước,
Bị bắt giam, bị tước đoạt nhân quyền,
Bị đồng bào cùng thế giới bỏ quên,
Trong ngục tối ngày đêm ôm uất hận.
Tao mong ước thấy toàn dân nổi giận,
Trẻ dẫn đầu, già chầm chậm theo chân,
Cờ Vàng bay khắp các nẻo xa gần,
Quét sạch hết bầy sát nhân vô loại.
Mày chắc nghĩ ước mơ tao rồ dại,
E rằng Trời nghe cũng phải bó tay,
Nên tao xin mày chỉ một điều này,
Dù biết nó sẽ làm mày khóc dở.
E rằng Trời nghe cũng phải bó tay,
Nên tao xin mày chỉ một điều này,
Dù biết nó sẽ làm mày khóc dở.
Ngày Quốc Hận, tao muốn mày phải nhớ,
Đừng bày trò, viện cớ để ăn chơi,
Ngày đau buồn của dân Việt nơi nơi,
Không phải dịp để vui cười, buôn bán.
Mày vượt biển, trốn bạo quyền Cộng sản,
Thì đừng quên gốc tỵ nạn của mày,
Đừng quay về hưởng thụ với múa may,
Khi đất nước còn trong tay giặc Đỏ.
Quốc Hận luôn còn đó,
Dù lòng người theo gió đổi thay.
Trần Văn Lương
Cali, mùa Quốc Hận 2017
Đừng bày trò, viện cớ để ăn chơi,
Ngày đau buồn của dân Việt nơi nơi,
Không phải dịp để vui cười, buôn bán.
Mày vượt biển, trốn bạo quyền Cộng sản,
Thì đừng quên gốc tỵ nạn của mày,
Đừng quay về hưởng thụ với múa may,
Khi đất nước còn trong tay giặc Đỏ.
Quốc Hận luôn còn đó,
Dù lòng người theo gió đổi thay.
Trần Văn Lương
Cali, mùa Quốc Hận 2017
VẤN NẠN 30.04
Đến bây giờ hơn bốn mươi năm lẻ
Đến tháng 4 lại than khóc, đau buồn
Chuyện ngày xưa một lần thua cuộc chiến
Vấn nạn nước nhà ai gánh cho ai?!
Bạn anh hỏi, anh lại hỏi tôi
Anh người đi trước tôi người đi sau
Dù đáp trước, tôi sẽ đáp sau
Cá ngoài ao nhỏ, khác gì trong lu
Cá nhốt trong lu, cá than, cá thở
Cá ngoài ao nhỏ, thương cá trong lu
Câu xưa nói, lá lành đùm lá rách
Đùm đến đâu chỉ biết đến đó thôi
Nhưng việc nước, việc nhà đâu cũng thế
Một tấm lòng chung ai cũng như nhau
Ghét bọn tay sai, ghét cay ghét đắng
Hận bọn Tầu phù hận mãi không nguôi
Bọn tay sai làm đảo điên thế sự
Lấy đồng tiền làm tột đỉnh vinh quang
Dù dân gánh nợ, đất nước điêu tàn
Tài nguyên bán hết giang sơn chẳng cần
Bọn tay sai làm gì cần nhân nghĩa
Bòn rút của công thỏa sức làm giàu
Nhờ Tầu chống lưng ngồi trên ngôi báu
Đầy đọa dân lành thương tiếc chi ai!...
Cảnh mất nước mọi người ai cũng thấy
Cứ lần hồi dân tộc sẽ tiêu vong
Anh hay tôi và bạn anh cũng thế
Mắt sáng rồi nhưng tâm cảm thế nào
Đừng hỏi đáp lòng vòng thời gian mất
Hơn 40 năm rồi hỏi mãi hay sao
Chuyện trách nhiệm chuyện chung người người gánh
Cớ sao phân người đi được hay không
Người đi được nếu quên đừng trách cứ
Khúc ruột đứt rồi nhớ để làm gì
Kẻ ở lại nếu một lòng đoàn kết
Núi Thái Sơn chẳng sợ nước dâng trào
Đừng hỏi, đáp ai người nhìn rõ việc
Kẻ trong chăn biết đám rận ra sao
Thiêu đốt chúng hay dầm trong nước bỏng
Người ở xa sao làm được như anh
Hãy đồng lòng triệu bàn tay xiết chặt
Tiến bước tiền phong chẳng ngại gian nguy
Dù có tử thân người một lần chết
Để cháu con hưởng phước đức sinh tồn
Ước gì bạn anh không có gì rồ dại
Mong ước của anh cũng giống bạn mình
Hoài bão của tôi khác chi hai bạn
Cá ngoài lu cũng như cá trong lu
Nhưng hiện tình phải bên trong phát động
Kẻ bên ngoài hỗ trợ phải phân công
Ngày Quốc hận sẽ không còn nuối tiếc
Lịch sử sang trang cả nước vui mừng!
Đặng Quang Chính
Đến bây giờ hơn bốn mươi năm lẻ
Đến tháng 4 lại than khóc, đau buồn
Chuyện ngày xưa một lần thua cuộc chiến
Vấn nạn nước nhà ai gánh cho ai?!
Bạn anh hỏi, anh lại hỏi tôi
Anh người đi trước tôi người đi sau
Dù đáp trước, tôi sẽ đáp sau
Cá ngoài ao nhỏ, khác gì trong lu
Cá nhốt trong lu, cá than, cá thở
Cá ngoài ao nhỏ, thương cá trong lu
Câu xưa nói, lá lành đùm lá rách
Đùm đến đâu chỉ biết đến đó thôi
Nhưng việc nước, việc nhà đâu cũng thế
Một tấm lòng chung ai cũng như nhau
Ghét bọn tay sai, ghét cay ghét đắng
Hận bọn Tầu phù hận mãi không nguôi
Bọn tay sai làm đảo điên thế sự
Lấy đồng tiền làm tột đỉnh vinh quang
Dù dân gánh nợ, đất nước điêu tàn
Tài nguyên bán hết giang sơn chẳng cần
Bọn tay sai làm gì cần nhân nghĩa
Bòn rút của công thỏa sức làm giàu
Nhờ Tầu chống lưng ngồi trên ngôi báu
Đầy đọa dân lành thương tiếc chi ai!...
Cảnh mất nước mọi người ai cũng thấy
Cứ lần hồi dân tộc sẽ tiêu vong
Anh hay tôi và bạn anh cũng thế
Mắt sáng rồi nhưng tâm cảm thế nào
Đừng hỏi đáp lòng vòng thời gian mất
Hơn 40 năm rồi hỏi mãi hay sao
Chuyện trách nhiệm chuyện chung người người gánh
Cớ sao phân người đi được hay không
Người đi được nếu quên đừng trách cứ
Khúc ruột đứt rồi nhớ để làm gì
Kẻ ở lại nếu một lòng đoàn kết
Núi Thái Sơn chẳng sợ nước dâng trào
Đừng hỏi, đáp ai người nhìn rõ việc
Kẻ trong chăn biết đám rận ra sao
Thiêu đốt chúng hay dầm trong nước bỏng
Người ở xa sao làm được như anh
Hãy đồng lòng triệu bàn tay xiết chặt
Tiến bước tiền phong chẳng ngại gian nguy
Dù có tử thân người một lần chết
Để cháu con hưởng phước đức sinh tồn
Ước gì bạn anh không có gì rồ dại
Mong ước của anh cũng giống bạn mình
Hoài bão của tôi khác chi hai bạn
Cá ngoài lu cũng như cá trong lu
Nhưng hiện tình phải bên trong phát động
Kẻ bên ngoài hỗ trợ phải phân công
Ngày Quốc hận sẽ không còn nuối tiếc
Lịch sử sang trang cả nước vui mừng!
Đặng Quang Chính
No comments:
Post a Comment