Viết Về Ngày 30-4
Tôi không có đi di tản hồi những ngày cuối tháng tư 1975 nên
không biết cảnh di tản ở Sài gòn ra làm sao. Mãi đến sau nầy, khi đã
định cư ở Pháp, nhờ xem truyền hình mới biết!
Sau đây là vài cảnh đã làm tôi xúc động, xin kể lại để cùng chia xẻ…
Chuyện 1 :
Cuộc di tản kinh hoàng
Dân chúng quá sợ cộng sản qua sự kiện Tết Mậu Thân đã bỏ chạy
Ở bến tàu, thiên hạ bồng bế nhau, tay xách nách mang, kêu réo nhau ầm ĩ,
hớt hơ hớt hải chạy về phía chiếc cầu thang dẫn lên bong một chiếc tàu
cao nghều nghệu.
Cầu thang đầy người, xô đẩy chen lấn nhau, kêu gọi
nhau, gây gổ nhau… ồn ào. Trên bong tàu cũng đầy người lố nhố, giành
nhau chồm lên be tàu để gọi người nhà còn kẹt dưới bến, miệng la tay quơ
ra dấu chỉ trỏ… cũng ồn ào như dòng người trên cầu thang!
Giữa cầu thang, một bà già. Máy quay phim zoom ngay bà nên nhìn thấy rõ:
bà mặc quần đen áo túi trắng đầu cột khăn rằn, không mang bao bị gì
hết, bà đang bò nặng nhọc lên từng nấc thang. Bà không dáo dác nhìn
trước ngó sau hay có cử chi tìm kiếm ai, có nghĩa là bà già đó đi một
mình. Phía sau bà thiên hạ dồn lên, bị cản trở nên la ó! Thấy vậy, một
thanh niên tự động lòn lưng dưới người bà già cõng bà lên, xóc vài cái
cho thăng bằng rồi trèo tiếp.
Chuyện chỉ có vậy, nhưng sao hình ảnh đó cứ đeo theo tôi từ bao nhiêu
năm, để tôi cứ phải thắc mắc : bà già đó sợ gì mà phải đi di tản? con
cháu bà đâu mà để bà đi một mình? rồi cuộc đời của bà trong chuỗi ngày
còn lại trên xứ định cư ra sao? còn cậu thanh niên đã làm môt cử chỉ đẹp
– quá đẹp – bây giờ ở đâu?… Tôi muốn gởi đến người đó lời cám ơn chân
thành của tôi, bởi vì anh ta đã cho tôi thấy cái tình người trên quê
hương tôi nó vẫn là như vậy đó, cho dù ở trong một hoàn cảnh xô bồ hỗn
loạn như những ngày cuối cùng của tháng tư 1975…
Chuyện 2 :
Những bàn tay nhân ái
Cũng
trên chiếc cầu thang dẫn lên tàu, một người đàn ông tay ôm bao đồ to
trước ngực, cõng một bà già tóc bạc phếu lất phất bay theo từng cơn gió
sông. Bà già ốm nhom, mặc quần đen áo bà ba màu cốt trầu, tay trái ôm cổ
người đàn ông, tay mặt cầm cái nón lá. Bà nép má trái lên vai người đàn
ông, mặt quay ra ngoài về phía máy quay phim. Nhờ máy zoom vào bà nên
nhìn rõ nét mặt rất bình thản của bà, trái ngược hẳn với sự thất thanh
sợ hãi ở chung quanh!
Lên gần đến bong tàu, bỗng bà già vuột tay làm rơi cái nón lá. Bà chồm
người ra, hốt hoảng nhìn theo cái nón đang lộn qua chao lại trước khi
mất hút về phía dưới. Rồi bà bật khóc thảm thiết…
Bà già đó chắc đã quyết định bỏ hết để ra đi, yên chí ra đi, vì bà mang
theo một vật mà bà xem là quí giá nhứt, bởi nó quá gần gũi với cuộc đời
của bà: cái nón lá! Đến khi mất nó, có lẽ bà mới cảm nhận được rằng bà
thật sự mất tất cả. Cái nón lá đã chứa đựng cả bầu trời quê hương của
bà, hỏi sao bà không xót xa đau khổ? Nghĩ như vậy nên tôi thấy thương bà
già đó vô cùng. Tôi hy vọng, về sau trên xứ sở tạm dung, bà mua được
một cái nón lá để mỗi lần đội lên bà sống lại với vài ba kỷ niệm nào đó,
ở một góc trời nào đó của quê hương…
Chuyện 3 :
Quê hương xa rồi
Cũng
trên bến tàu nầy. Trong luồng người đi như chạy, một người đàn bà còn
trẻ mang hai cái xắc trên vai, tay bồng một đứa nhỏ. Chắc đuối sức nên
cô ta quị xuống. Thiên hạ quay đầu nhìn nhưng vẫn hối hả đi qua, còn
tránh xa cô ta như tránh một chướng ngại vật nguy hiểm! Trong sự ồn ào
hỗn tạp đó, bỗng nghe tiếng được tiếng mất của người đàn bà vừa khóc la
vừa làm cử chỉ cầu cứu. Đứa nhỏ trong tay cô ta ốm nhom, đầu chờ vờ mằt
sâu hõm, đang lả người về một bên, tay chân xụi lơ. Người mẹ – chắc là
người mẹ, bởi vì chỉ có người mẹ mới ôm đứa con quặt quẹo xấu xí như vậy
để cùng đi di tản, và chỉ có người mẹ mới bất chấp cái nhìn bàng quan
của thiên hạ mà khóc than thống thiết như vậy – người mẹ đó quýnh quáng
ngước nhìn lên luồng người, tiếp tục van lạy cầu khẩn.
Bỗng, có hai thanh niên mang ba lô đi tới, nhìn thấy. Họ dừng lại, khom
xuống hỏi. Rồi họ ngồi thụp xuống, một anh rờ đầu rờ tay vạch mắt đứa
nhỏ, họ nói gì với nhau rồi nói gì với người đàn bà. Thấy cô ta trao đứa
bé cho một anh thanh niên. Anh nầy bồng đứa nhỏ úp vào ngực mình rồi
vén áo đưa lưng đứa nhỏ cho anh kia xem. Thằng nhỏ ốm đến nỗi cái xương
sống lồi lên một đường dài…
Anh thứ hai đã lấy trong túi ra chai dầu từ lúc nào, bắt đầu thoa dầu rồi cạo gió bằng miếng thẻ bài của quân đội.
Thiên hạ vẫn rần rần hối hả đi qua. Hai thanh niên nhìn về hướng cái cầu
thang, có vẻ hốt hoảng. Họ quay qua người đàn bà, nói gì đó rồi đứng
lên, bồng đứa nhỏ, vừa chạy về phía cầu thang vừa cạo gió! Người mẹ cố
sức đứng lên, xiêu xiêu muốn quị xuống, vừa khóc vừa đưa tay vẫy về
hướng đứa con. Một anh lính Mỹ chợt đi qua, dừng lại nhìn, rồi như hiểu
ra, vội vã chạy lại đỡ người mẹ, bồng xóc lên đi nhanh nhanh theo hai
chàng thanh niên, cây súng anh mang chéo trên lưng lắc la lắc lư theo
từng nhịp bước….
Viết lại chuyện nầy, mặc dù đã hơn ba mươi năm, nhưng tôi vẫn cầu nguyện
cho mẹ con thằng nhỏ được tai qua nạn khỏi, cầu nguyện cho hai anh
thanh niên có một cuộc sống an vui tương xứng với nghĩa cử cao đẹp mà
hai anh đã làm. Và dĩ nhiên, bây giờ, tôi nhìn mấy anh lính Mỹ với cái
nhìn có thiện cảm!
Chuyện 4 :
Những cuộc chia tay xé lòng
Cũng
trên bến tàu. Cầu thang đã được kéo lên. Trên tàu đầy người, ồn ào.
Dưới bến vẫn còn đầy người và cũng ồn ào. Ở dưới nói vói lên, ở trên nói
vọng xuống, và vì thấy tàu sắp rời bến nên càng quýnh quáng tranh nhau
vừa ra dấu vừa la lớn, mạnh ai nấy la nên không nghe được gì rõ rệt hết!
Máy quay phim zoom vào một người đàn ông đứng tuổi đang hướng lên trên
ra dấu nói gì đó. Bên cạnh ông là một thằng nhỏ cỡ chín mười tuổi, nép
vào chân của ông, mặt mày ngơ ngác. Một lúc sau, người đàn ông chắp tay
hướng lên trên xá xá nhiều lần như van lạy người trên tàu, gương mặt sạm
nắng của ông ta có vẻ rất thành khẩn. Bỗng trên tàu thòng xuống một sợi
thừng cỡ nửa cườm tay, đầu dây đong đưa. Mấy người bên dưới tranh nhau
chụp. Người đàn ông nắm được, mỉm cười sung sướng, vội vã cột ngang eo
ếch thằng nhỏ. Xong, ông đưa tay ra dấu cho bên trên. Thằng nhỏ được từ
từ kéo lên, tòn ten dọc theo hông tàu. Nó không la không khóc, hai tay
nắm chặt sợi dây, ráng nghiêng người qua một bên để cúi đầu nhìn xuống.
Người đàn ông ngước nhìn theo, đưa tay ra dấu như muốn nói: «Đi, đi! Đi,
đi!». Rồi, mặt ông bỗng nhăn nhúm lại, ông úp mặt vào hai tay khóc
ngất! Bấy giờ, tôi đoán ông ta là cha của thằng nhỏ đang tòn ten trên
kia… Không có tiếng còi tàu hụ buồn thê thiết khi lìa bến, nhưng sao tôi
cũng nghe ứa nước mắt!
Không biết thằng nhỏ đó – bây giờ cũng đã trên bốn mươi tuổi – ở đâu?
Cha con nó có gặp lại nhau không? Nếu nó còn mạnh giỏi, tôi xin Ơn Trên
xui khiến cho nó đọc được mấy dòng nầy…
Tiểu Tử
No comments:
Post a Comment