Sunday, March 24, 2013

Thương về những người lính năm xưa


  Lại sắp đến Tháng Tư Đen, tháng của tang thương và uất hận, tháng của khổ đau, của nước mắt dạt dào. Tháng của chia lìa, ly tán, hư hao, bẻ súng gãy gánh trong niềm đau bức tử. Hôm nay, những ngày của cuối tháng Ba, nhân đọc bài Người tù chung thân Nguyễn Hữu Cầu, cựu đại úy địa phương quân thuộc quân lực VNCH, người đã bị trả thù trong ngục tù cộng sản hơn 34 năm, chợt nhớ đến và thương về những người lính năm xưa…
 

   Những người tù lương tâm, những người tù thế hệ, Trương Văn Sương, Nguyễn Tuấn Nam, Trương Văn Sương, Nguyễn Văn Trại, Đỗ Văn Thái…
Những gương hùng bất tử Ngụy Văn Thà, Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai, Phạm Văn Phú, Hồ Ngọc Cẩn… và nhiều hơn nữa, nhiều lắm.
Các anh là những đứa con yêu của Tổ Quốc, của Tự Do và Nhân Bản.
Cho dẫu hôm nay các anh còn sống trong sự tàn tạ như một phế nhân hay đã chết trong niềm đau tức tưởi căm hờn thì các anh vẫn luôn là những chàng trai kiêu hùng của nước Việt.
Những đứa em thuộc thế hệ đi sau, nguyện noi bước đàn anh để tiếp tục trên con đường chiến đấu cho một Việt Nam Độc lập Dân Chủ Tự Do Nhân Bản và Hưng Thịnh hầu an ủi cho vong hồn các anh nơi chín suối cũng như ân cần chia sẻ cho những người lính bất hạnh còn lại trong hoang phế nhọc nhằn.
  
 

  Sau đây là những vần thơ chân thành của một đứa em, mong tặng các anh thay những lời ru cho những chiến sĩ vị quốc vong thân nhân mùa tháng Tư đau thương oan nghiệt.
Nguyện cầu hương hồn hiển linh của các anh phò hộ cho những lớp đàn em, chân cứng đá mềm trên con đường đấu tranh cứu quốc khỏi tai ách cộng sản hung tàn toàn trị và lạc hậu.

        Tiễn anh người lính năm xưa 

Anh nằm đó
Trong căn gác nhỏ
Chết cô đơn, nơi xó góc nhà
Hồn ra đi hơn một tuần qua
Xác cô lạnh, người ta nào biết!

Anh nằm đó
Người trai gốc Việt
Lìa thế gian, tha thiết gì không?
Chẳng có ai chia sẻ nỗi lòng
Trong phút cuối thong dong miên viễn.

Phút anh đi
Ai người đưa tiễn?
Ai vẫy tay biền biệt ngàn thu?
Nhớ ngày xưa chiến trận diệt thù
Cờ phủ ấm, lời ru đồng đội.

Ghé thăm anh, nén nhang tạ lỗi
Quá khứ ơi, dậy nỗi ngậm ngùi
Chiến trường xưa cho dẫu ngược xuôi
Trận xung kích buồn vui bầu bạn

Chốn lưu vong…
Buồn theo năm tháng
Nỗi nhớ nhung, khuất dạng Quê Hương
Đời nơi đây, xa vắng người thương
Bởi bận bịu… con đường sự nghiệp.

Chiến chinh tàn, nhưng anh vẫn tiếp
Cuộc đấu tranh, chấp nhận nghiệp nghèo
Mong vần thơ nhiệt huyết anh gieo
Cho thế hệ tiếp theo lĩnh hội…

Giờ tiễn anh, tôi nguyền tiếp nối
Sẽ thay anh tạ tội nước non
Anh yên tâm, mai quê mẹ khải hoàn
Ta không thẹn là con đất Việt.

Bài thơ gởi anh thay nén hương thương tiếc.

          Thương dòng kỷ niệm


Bóng trăng chênh chếch xuyên màn lá
Dưới mộ huyệt sâu đất bạc màu
Tôi ghé thăm anh ôn kỷ niệm
Đôi dòng tâm sự suốt canh thâu.

Lúc tiễn nhau đi tôi trẻ lắm
Ngã bóng thời gian tuổi cũng già
Xưa dắt nhau tìm chim sáo nhỏ
Lính trận về thăm những món quà

Bóng xế dần trôi theo kỷ niệm
Nghiêng ngã quê hương rũ bóng dừa
Cạn ly tôi uống dòng nước mắt
Thuyền vẫn bạt ngàn bão đong đưa.

Anh yên nghỉ nhé lòng đất mẹ
Phò hộ cho tôi cuộc hành trình
Góp sức chí hùng trai thời loạn
Không thẹn với anh chữ nhục vinh

Dưới gốc cội già bên nắm mộ
Ru hời kỷ niệm gởi mây xanh
Dáng ai ẩn hiện hồn dũng sĩ
Ngàn thu yên ngủ giấc mộng lành.

Miền đất bạc

 
 Mùa thu cũ nhớ ngày xa lặng lẽ
Mùa thu cũ nhớ ngày xa lặng lẽ
Tôi viết bài thơ lời tưởng niệm tặng anh
Ngày ra đi không tiếng trống, không nhạc quân hành
Thảm cỏ úa, vài chiếc lá xanh làm phúng điếu.

Anh ra đi… không mang theo giấc mơ huyền diệu
Vỏn vẹn chỉ chiếc áo tù và manh chiếu phủ thân
Hai chiến hữu đồng tù, còng lưng thương tiếc ân cần
Cũng kiệt sức trơ dần theo đói khát.

Mé rừng hoang, nơi anh nằm, miền đất bạc
Sỏi đá khô cằn, tan tác thê lương
Bạn tù khiêng anh, qụy ngã bên đường.
Anh không nặng nhưng hai thân gầy xương khiêng sao nổi!

Sức kiệt đất cằn bốn tay gầy xới vội
Huyệt không sâu
U uẩn một lối về
Ngày anh đi, không con cháu, không hôn thê
Âm thầm cô lẻ nẻo đường quê từ biệt.

Nước mắt hai bạn tù đã đuối mòn cạn kiệt
Gió vi vu thương tiếc thoảng mênh mang
Anh ra đi hồn lẻ nhập suối ngàn
Đâu còn nữa… thênh thang đường Tổ Quốc.

Chiều Việt Bắc, dòng đời trôi tất bật
Khối nhân gian vẫn vờ vật với đời
Giã biệt anh
Người chiến hữu ơi
Theo sau linh cữu chỉ đất trời gió lộng…

Chuyến viễn du ngàn thu nhưng trong tôi anh vẫn sống.

                      Quê Hương và kỷ niệm 


Tôi với anh chung thôn xóm nhỏ
Nơi Quê hương có tên gọi Việt Nam
Anh lớn trước, chống quân thù giặc đỏ
Tôi sinh sau, còn đủng ghế trường làng.

Đêm đêm về bom vẳng âm vang
Miền xa thẳm, anh dặm ngàn chiến tuyến
Hòa tiếng bom… tôi gởi lời cầu nguyện
Chiến trường xa mong trận chiến an lành

Núi thẳm rừng sâu thương quá lớp đàn anh
Hỏa châu chiếu, mắt long lanh lính trận.

Miền Nam của chúng ta, đầy yêu thương, không thù hận
Giặc Bắc tràn về, giặc xâm lấn quê hương
Giặc đến đây, nhuộm máu khắp nẻo đường
Gieo rắc thù hận đau thương tang tóc!

Trai thời loạn… giã biệt áo thư sinh, rời trường học
Những em thơ chiều khóc nhớ anh mình
Sáu tuổi đầu đời, đã sớm nhận hung tin
Người anh ấy đã hy sinh trong chiến trận

Sáu tuổi đời, đã khắc ghi niềm căm hận
Tuổi thơ ơi, sao sớm đón nhận đau thương!
Thế là từ đây…
Đường làng bước đến trường
Vốn hoang vắng, lại càng thêm trống vắng

Chiều tan học, nhìn ra mộ anh, tôi lẳng lặng
Nước mắt rơi trong tiềm thức ngậm ngùi
Chiến tranh bạo tàn đã cướp lấy anh tôi
Còn đâu nữa những ngày vui chim sáo nhỏ.

Tháng Tư đến đất trời lộng gió
Mùa tang thương cây cỏ cũng tàn theo…

Mẹ anh, mẹ tôi, tất cả đều nghèo
Thương bác quá, ngày dài trông theo bóng nhạn
Sức già mỏi mòn úa theo ngày tháng
Lá vàng đi tìm dạng bóng lá xanh.

Tháng Tư ơi, tôi đã thấu ngọn ngành
Người ở lại tuổi xanh nhưng đầu trắng bạc

Ôi quê hương!
Đau dân tôi… một đàn cừu ngơ ngác…

                                  Chiếc áo vàng

Chiếc áo vàng hôm xưa em mặc
Ba đóa hồng hương thắm huyền nhung
Màu áo quê hương, màu nhân bản kiêu hùng
Ngời chí khí dũng trung đoàn vệ quốc.

Mùa bảy lăm hóa đời tất bật
Bão giao mùa
Em khoát áo màu đen
Thờ thẫn trong đêm.
Thành phố không đèn
Cây cột điện cũng chưa quen mùi cách mạng!

Dòng cam go… dần trôi theo năm tháng
Khúc tương phùng hút dạng nẻo người đi
Em liễu tơ ngất lịm buổi phân kỳ
Nợ chưa dứt
Lần đi
Lần vĩnh biệt.

Cứ mỗi dạo tháng Tư về là lòng em thương tiếc
Con gái của chúng mình, giờ cũng biết được chuyện xa xưa
Nó lớn lên, tuy không bom đạn cày xéo đường phố hàng dừa
Nhưng tội nó
Kiếp đong đưa
Vòng khổ lụy.

Tuổi thơ ngây nhưng bản án vô hình đã trùm nó vào vòng lao lý
Là đứa con của tên “ngụy” ác ôn
Nó lớn lên trong tủi hận tâm hồn
Đường tiến bước, vùi chôn theo lý lịch.

Nơi trại tù
Cha nó vẫn bị xem là địch
Đảng trả thù… trong chiến dịch phục thù xưa
Chiều Việt bắc lã chã thấm giọt mưa
Đủ thắm lạnh cho thân gầy vừa gục xuống.

Nó và em
Hai mảnh đời nơi nương ruộng
Cơn đói về cuồng cuộn rét buốt thân
Nước độc rừng ma
Tuổi mười sáu yếu dần
Nó lên phố bán thân làm đĩ!

Trong thầm kín, nó không bao giờ quên mình là con thằng ngụy!
Đời giang hồ
Nó bị Si-đa
Những lúc hận đời là những khi nó thương nhớ về Cha
Càng cương quyết hiến thây ma này cho cán bộ.

Tuổi mười bẩy, hoa phượng đường nở rộ
Quan chức giàu, không ngố cũng phải ham
Nó khắc tên những thằng tham quan sau những chuyến “đi làm”
Vào cây xương rồng đỏ… hồng cam vết máu.

Hôm tiễn con đi
Trong quan tài buồn, em mặc cho nó chiếc vàng màu áo
Của người vệ quốc quân dũng cảm hôm nào
Mong về gặp anh
Vầng sáng một vì sao
Và từ đó… những lần mộng chiêm bao em cười nụ.

Nghiêng ngả Quê Hương… mưa sa cờ rũ.
Em mơ về… ngày cũ thuở thương yêu
Tháng Tám mùa thu đời ngã muôn chiều…
Em nuối tiếc
Thương yêu mùa nhân bản

Quê hương tuyệt vọng… kể từ ngày có đảng. 

Nguyên Thạch (hennhausaigon2015)

No comments:

Post a Comment