từ miền Bắc trở về tại ga SAIGON.

"Có người khi về có ai đâu mà đón...
Bước xuống xe từ xa nhìn chỗ vợ con mình ở, không dám vào. Cứ đứng xa mà ngó ''Có lẽ đó là con mình ?''... Cảm giác thật hân hoan, hồi hộp mà đau xót trong lòng. Thầm cầu nguỵên ''xin đừng thấy chiếc nón cối nào''...







Người về sau 13 năm từ miền Bắc: Ngày đi tóc vẫn còn xanh, nay về tóc râu đã bạc, hom hem trong bộ áo tù màu xám.

Người vợ sau 13 năm gian khổ mỏi mòn, tóc cũng đã hoa râm, răng cũng rụng dần nhưng vẫn còn chút xuân sắc của một thời mệnh phụ.

Người con, cằn cỗi với tháng năm trong một xã hội phân biệt đối xử vì cha anh là tù"cải tạo", nức nở ôm tay cha già, sau anh là em anh cũng đang lau nước mắt.

Những giọt nước mắt này phải chăng để mừng đời "giải phóng"
hay ứa ra từ nỗi đớn đau của những người thua cuộc?

Bạn có thể quên vì bạn chưa sống với người Cộng Sản!
Anh có thể quên vì anh ở nước ngoài từ 1975.
Em có thể quên vì em sanh ra sau 1975.
Nhưng tôi, tôi không quên được dù tôi muốn quên đi.
Bức hình này làm tôi ứa nước mắt mỗi khi nhìn.
Ở đó tôi thấy thân phận bạn bè tôi, đồng đội tôi, vợ con tôi và bản thân tôi của một thời dĩ vãng.

Chỉ vì tôi là người trong cuộc !

(Nguồn:Unknown).